Mạnh Trọng Cửu đã hơn bảy mươi, từng trải qua chiến loạn cuối thời Nguyên, những ngày tháng gian khó nhất ông ta đều đã mắt thấy tai nghe, tâm địa đương nhiên tàn nhẫn, hiểu biết cũng cao hơn người thường.
Thập Nhị Lang còn chưa trưởng thành mà đã có thể nghĩ đến phương pháp như vậy, sự liều lĩnh này, một khi để hắn nắm được cơ hội, thì chưa chắc hắn sẽ không làm nên đại nghiệp.
"Cửu thúc công?"
Mạnh Thanh Hòa không sợ Mạnh Quảng Hiếu, cũng không sợ anh em Mạnh Thanh Hải, trong mắt hắn, chôn sống ba phụ tử này chỉ cần nhấc tay là xong, nhưng lão già Cửu thúc công kia khiến hắn hơi lo lắng.
"Mạnh Thanh Hòa" đã từng gặp Mạnh Trọng Cửu, nhưng ấn tượng còn sót lại trong trí nhớ không sâu sắc bằng bây giờ.
Cứ như lão già này đã nhìn thấu hắn, đọc được những suy nghĩ hắn giấu trong đầu.
Trong nháy mắt, da đầu Mạnh Thanh Hòa tê dại. Hắn tin vào trực giác của mình, chính vì tin tưởng, nên vẻ mặt của hắn trở nên nghiêm túc hơn hẳn khi nãy.
Không nên xem thường bất kỳ ai, nhất là khi không chắc chắn đối phương là địch hay bạn.
Mạnh Trọng Cửu đứng dậy lau tay, không vạch trần chuyện Mạnh Quảng Hiếu giả vờ xỉu, chỉ nói với huynh đệ Mạnh Thanh Hải gã không sao, đưa về nhà ngủ một giấc là ổn. Mạnh Quảng Hiếu giả vờ xỉu là thật, nhưng trước đó đúng là có dấu hiệu tức giận công tâm, còn tại sao tức giận, không cần hỏi, Mạnh Trọng Cửu cũng có thể đoán được.
Thập Nhị Lang đúng là không đơn giản.
Đại Lang cũng là người có tâm cơ, nhưng lại không có máu liều như Thập Nhị Lang.
Mạnh Thanh Hải không cam lòng, còn muốn nói gì đó, nhưng Mạnh Thanh Giang lại vội vàng muốn đưa phụ thân về nhà: “Bây giờ không vội, đợi lát nữa về thu thập tiểu súc sinh kia sau!"
Nói xong, hắn ta cõng Mạnh Quảng Hiếu rời đi.
Rất ra dáng đứa con có hiếu, một lòng lo cho phụ thân, hoàn toàn không biết mình đã phá hỏng "đại sự" của ca ca, cũng không nhận ra bàn tay phụ thân đặt trên vai mình đột nhiên lại có sức.
Nhìn Mạnh Thanh Giang vẫn còn lo lắng cho bệnh tình của phụ thân già cả và bóng lưng của tỏa ra sát khí đen ngòm của Mạnh Thanh Hải, Mạnh Thanh Hòa phải tự nhủ không được cười, tuyệt đối không được cười!
"Thập Nhị Lang."
Một tiếng ho khẽ, Mạnh Thanh Hòa quay lại, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, chắp tay hành lễ: “Cửu thúc công, hôm nay đã làm phiền ngài rồi."
Trong nhà còn chưa hết tang sự, lúc này để khách đến nhà luôn có chút kiêng kỵ. Hôm nay hắn có tính toán khác nên mới mời Mạnh Trọng Cửu qua, nhưng khi gặp mặt ông ta rồi, những gì đã nghĩ trước đó đều bị hắn vứt bỏ. Trước mặt lão già này mà bày mưu tính kế thì đúng là không sáng suốt, vẫn nên thận trọng một chút thì hơn.
Mạnh Thanh Hòa tự tin nhưng không tự phụ, thận trọng nhưng không hèn nhát, đây mới chính là gốc rễ thành công khi làm việc của hắn.
"Thập Nhị Lang," Mạnh Trọng Cửu đứng ở cửa, chòm râu dài dưới cằm theo gió phất phơ: “Ngươi muốn tòng quân?"
"Thưa Cửu thúc công, đúng là như vậy."
"Ừm." Mạnh Trọng Cửu gật đầu: “Lão phu và Thượng Chủ Bộ* trong Huyện có quen biết, vài lời hay lão phu vẫn nói được, biết đâu có thể giúp đỡ đôi chút."
*Chủ bộ: là một chức quan phụ trách về thuế khóa, hộ tịch và các công việc hành chính khác ở cấp huyện trong thời phong kiến.
"Thanh Hòa đa tạ Cửu thúc công!"
"Chậm đã." Mạnh Trọng Cửu giơ tay lên: “Giúp ngươi tòng quân, ngươi phải hứa với lão phu một chuyện."
Mạnh Thanh Hòa ngẩng đầu, không vội trả lời, cũng không vội từ chối, chỉ cung kính nhìn Mạnh Trọng Cửu.
"Xin Cửu thúc công chỉ giáo."
"Không vội, đợi khi thành công, lão phu sẽ tự nói cho ngươi biết." Mạnh Trọng Cửu đột nhiên thay đổi vẻ mặt nghiêm túc: “Yên tâm, Cửu thúc công sẽ không bắt ngươi làm những chuyện ngươi không thể làm được."
"Vâng." Lần này Mạnh Thanh Hòa trả lời rất nhanh, quen biết người trong nha môn thì dễ làm việc hơn, có thể bớt được một vài phiền phức, tại sao không làm chứ?
Hơn nữa, hắn tòng quân không chỉ hại một nhà Mạnh Quảng Hiếu, mà hại gần như tất cả mọi người trong Mạnh thị, không nói đến cảnh bốn phía đều là địch, thì sau này duyên nợ của hắn trong tộc sẽ không mấy tốt đẹp. Có thể tìm được một "đồng minh" để phân tán hỏa lực, tuyệt đối không phải là chuyện xấu.
Cho dù Mạnh Trọng Cửu thực sự muốn làm khó hắn, thì đến lúc đó tìm cách đối phó sau!
Một đồng tiền làm khó anh hùng là thật, nhưng Mạnh Thanh Hòa chưa bao giờ là anh hùng.
Không có tiền đồng, không lẽ tiền giấy mất giá sao?
Một già một trẻ nhìn nhau chốc lát, đồng thời nhếch miệng cười. Sau lưng cả hai dường như đều có một cái đuôi hồ ly đang vẫy vẫy.
Ngày hôm sau, Mạnh Trọng Cửu ngồi xe bò lên huyện, khi đến gần cổng thành, một đội kỵ binh phi nước đại từ bên cạnh chạy qua.
Giáp chiến uyên ương đỏ son, trường đao vỏ đen, cung tên sáng loáng, tất cả các kỵ binh đều một tay cầm cương, một tay giơ roi, nơi móng ngựa lướt qua, chỉ còn lại bụi mù.
Người dẫn đầu mặc phục trang quan võ màu xanh, chỉ thoáng nhìn qua, ngũ quan còn chưa kịp thấy, nhưng khí thế anh dũng trên người như lưỡi dao chém qua vậy.
Mạnh Trọng Cửu vội vàng dắt xe bò vào bên đường, cho đến khi bụi do vó ngựa cuốn lên tan đi, ông ta mới thở dài, thầm nhủ: Sát khí nặng quá.