Cầm Tay Nhau Đi Qua Tận Thế

Chương 29: Dự định (1)

Quân nhân đến cứu người sống sót cũng không rút lui ngay mà tiếp tục tìm kiếm trong tiểu khu.

Về phần thi thể của cô Dương, Dương Vũ Phong thấy Trần Hi dường như rất kính trọng vị giáo viên này, chắc chắn không đành lòng để thi thể của bà ấy bị xác sống ăn như vậy, nên đã đặt thi thể của bà ấy vào phòng trực ban lâu rồi không có người, sau đó khóa cửa lại.

Có lẽ xác sống gần đó đều bị Trần Hi và những quân nhân kia giải quyết nên không còn xác sống nào bị dẫn lại bởi máu tươi.

Nhóm Trần Hi tiếp tục chuyển đồ, chất những thứ muốn mang đi lên xe rồi mới lái xe đến nhà Trương Linh. Lần này không gặp phải tình huống ngoài ý muốn gì, mọi người nhanh chóng chuẩn bị quay về. Trên đường về, chiếc xe này của Trần Hi do chú Trần lái, Trần Hi bế Trần Trừng, cậu vô cùng lo lắng cho đứa trẻ im lặng quá mức này.

Về đến nhà, vừa vào cửa sân thì Bảo Bảo đã vui vẻ chạy tới.

“Ba ơi, cha ơi, hai người đã đánh thắng quái vật sao ạ?” Hai mắt Bảo Bảo sáng lấp lánh nhìn hai người ba của cậu bé. Bà nội nói có thể ba cậu bé đi đánh quái vật giống như Ultraman, nhưng thứ Ultraman đánh không phải là quái nhỏ mà? Bảo Bảo đi vào bế tắc, nhưng không sao, ba của cậu bé vẫn rất giỏi.

Dương Vũ Phong bế Bảo Bảo mập mạp lên, hôn cậu bé một cái, thằng bé được các trưởng bối cưng chiều, hình như được nuông chiều quá nên béo lên không ít so với lúc mới tới.

“Đương nhiên nhóm của ba con đánh thắng rồi, có phải Bảo Bảo béo lên xíu rồi không đấy.”

“Bảo Bảo không có béo, Bảo Bảo đã trưởng thành khỏe mạnh, sau này cũng có thể đánh quái thú.” Bảo Bảo không đồng ý, uốn éo trong lòng Dương Vũ Phong.

“Được, vậy lần sau cha lớn dẫn con ra ngoài xem quái vật nhưng Bảo Bảo đừng bị dọa đến khóc nhè nhé.” Dương Vũ Phong xoa bóp cánh tay nhỏ của cậu bé, dự định xem lúc nào dẫn Bảo Bảo ra ngoài để có thêm kiến thức, thích ứng một chút.

Trong lúc hai cha con đang ôm ấp nhau thì những người khác đều đi hỗ trợ sắp xếp lại vật tư. Trần Hi bế Trần Trừng đi tới bên cạnh bọn họ.

“Bảo Bảo, giới thiệu cho con một anh trai nhỏ.”

“Anh trai này tên là Trần Trừng, cậu nhóc cũng giống Bảo Bảo, đều là con của ba. Hiện giờ anh trai đang bị bệnh, Bảo Bảo phải chăm sóc anh trai, chơi với anh trai nhé.”

Đôi mắt to đen láy của Bảo Bảo nhìn anh trai nhỏ trong lòng ba, anh trai nhỏ đẹp thật nhưng lại có vẻ không có tinh thần.

“Ba ơi, cha ơi, sao có thể như vậy chứ?” Bảo Bảo đột nhiên nhíu mày, rất tức giận nói.

“Sao vậy con?” Trần Hi và Dương Vũ Phong đề có chút lo lắng, có phải Bảo Bảo không thích Trần Trừng không.

“Sao hai người không nói cho con biết mà lại lén lút sinh một anh trai chứ, người ta rất thích anh trai nhưng trong lòng người ta chưa có chuẩn bị mà.” Bảo Bảo bĩu môi nhỏ, thở hổn hển nói. Hai người lớn đầu đầy vệt đen, đây là tình huống gì vậy chứ.

“Sao Bảo Bảo lại tức giận thế, đến đây bà nội ôm nào.” Mẹ Trần đi tới thì thấy Bảo Bảo tức giận, bà không hiểu chuyện gì, đưa tay bế Bảo Bảo.

“Bà nội, ba và cha thật xấu tính, bọn họ sinh một người anh trai sau lưng Bảo Bảo á.” Bảo Bảo nhìn chỗ dựa vững chắc đi tới rồi lên án. Mẹ Trần nghe xong thì ngẩn người, thấy đứa bé trong lòng Trần Hi, đầu cũng đầy sương mù mờ mịt.

Trần Hi và Dương Vũ Phong đều có chung một tiếng lòng: “Không được, gần đây nhất định phải dành thời gian dạy dỗ Bảo Bảo thật tốt, xem đi, đây là lập luận vớ vẩn gì vậy chứ.”

“Mẹ à, vào trong rồi nói.” Bây giờ bọn họ vẫn còn đứng trong sân.

Đợi mọi người thu dọn vật tư vừa được chuyển tới xong, xem đồng hồ cũng đã hai giờ chiều, bọn họ vẫn chưa ăn trưa, bụng đói đã sớm kêu vang. Dì cả đã chuẩn bị đồ ăn cho mọi người từ lâu, tất cả mọi người ngồi quây quần một chỗ chuẩn bị ăn trưa. Người đợi ở nhà cũng chưa ăn, người thân ra ngoài còn chưa về nên dù có ăn thì bọn họ cũng không thấy ngon miệng.

Hôm nay có ba người cũng theo họ ra ngoài nên khi nhìn thấy thịt trên bàn thì sắc mặt lập tức thay đổi. Bọn họ nhớ tới lúc trên xe, thông qua cửa sổ mà nhìn thấy xác sống gặm thịt người ở ven đường. Trương Linh được nuông chiều từ bé lại càng đen mặt, cô ấy về phòng nghỉ ngơi. Hai vị trưởng bối khác chỉ tránh ăn thịt, ăn chút rau chay. Chỉ có Trần Nhuế là lần nào cũng đều gắp thịt, đã vậy còn ăn rất vui vẻ, thậm chí cậu ta còn vừa ăn vừa khen tay nghề của dì cả thật tốt.

“Em gái lớn, thật ngại quá, là tại chị không suy xét đến việc các em ra ngoài sẽ gặp phải tình huống như vậy, thế mà chị còn làm những thứ này.” Nhìn Trương Linh đen mặt rời đi, dì cả nghĩ nghĩ rồi nói xin lỗi.

“Dì cả, không sao đâu, không sao đâu. Không có thịt sao ăn được, chỉ ăn rau chay thì giống như nhai cỏ không vị vậy á.” Không đợi những người khác nói gì, Trần Nhuế đã nhanh chóng cướp lời. Kết quả bị mẹ cậu ta trừng mắt, đúng là không biết lớn nhỏ.

“Chị cả, không sao đâu, là do bình thường bọn em quá nuông chiều đứa nhỏ đó.” Dì nhỏ của Trần Hi ngại ngùng nói.

“Không sao không sao, đợi lát nữa chị làm chén cháo, hâm nóng mấy cái bánh bao để em đưa cho con bé ăn.” Dì cả cười nói.

“Dì nhỏ không phải là đứa trẻ ngoan…” Không biết Bảo Bảo đã nghe hiểu câu nào mà xen vào nói. Ba mẹ Trương Linh nghe xong, vẻ mặt xấu hổ.

“Tại sao Bảo Bảo lại nói vậy?” Ba Trần trong nhóm bốn người cưng chiều Bảo Bảo hỏi.

“Bảo Bảo sẽ tự ăn cơm, dì nhỏ không bị bệnh gì mà còn muốn có người bưng cơm đi đút dì ấy.”