Đùng đùng —-
Tiếng sấm nổ vang, mưa to tầm tã.
Trong chiếc tủ kính, trùng đực đang nghiêng đầu ngủ chợt bừng tỉnh.
Giống như đang đề phòng điều gì đó, trùng nhanh chóng ngồi thẳng, cơ thể căng chặt đang ở trạng thái cảnh giác cao độ, pheromone nồng nặc mùi rượu mạnh mẽ khuếch tán ra xung quanh như sóng biển muốn xua đuổi những nguy hiểm đang ẩn nấp.
“Đồ chó chết Fingerela! Mau thu hồi pheromone của mày ngay! Cái mùi kinh tởm! Đừng tưởng rằng mày là trùng đực cấp A thì ghê gớm. Ở Amera này, mày và chúng tao giống nhau, đều là rác rưởi! Đều là đồ chơi cho đám quân thư kia mặc sức làm nhục!
“Mày quan tâm tên đó làm gì? Để tên đó khoe ra đi, cho đám chó điên quân thư kia thay nhau làm nó.”
Vừa mới tỉnh táo lại, Du Hằng nghe xong ngu luôn: “?”
Nơi quỷ quái nào đây?
Tại sao anh lại ở đây? Không phải đã chết rồi sao? Sau khi kích nổ tinh thần lực đồng vu quy tận với đám dị thú.
Còn nữa, pheromone của Du Hằng xác thực là mùi rượu mạnh, nhưng anh là Alpha cấp S+ chứ không phải cấp A.
Chẳng lẽ anh không có chết mà chỉ bị lùi bậc thôi?
“Xùy,” bên phải Du Hằng vang lên một giọng nói, “Bố mày thích thì làm á, bọn mày quản được chắc?”
Du Hằng: “……”
Vậy là không phải nói mình hả?
Du Hằng híp mắt, quay đầu sang nhìn bên phải.
Anh liền đối mặt với một đôi mắt xanh lục đầy hung ác, cách nhau khoảng chừng bốn năm mét, ở giữa bị chắn bởi một tấm thủy tinh cao nửa mét.
“Đồ xấu xí, dám nhìn nữa thì coi chừng con mắt mày đó!” Nam tóc vàng cảnh cáo Du Hằng.
“…… Đồ xấu xí?” Du Hằng phản xạ có điều kiện sờ mặt mình, không có mịn màng trơn láng trước kia, sờ vào cảm thấy sần sùi, hai bên má chằng chịt vết dao cắt!
Du Hằng ngay lập tức đứng lên, nhìn xung quanh muốn tìm lối thoát, anh muốn tìm ngay một cái gương có thể soi rõ mặt mình!
Nhưng ngay khi Du Hằng vừa đứng dậy, tiếng chuông báo động nhanh chóng vang lên khắp tủ kính.
Ngay sau đó, một người mặc đồng phục liền thân màu xanh cầm gậy laze xuất hiện, sau đó mắng to: “Ai đứng lên? Ngồi xuống! Mau ngồi xuống ngay cho tao! Đồi lợn hôi thối tụi bây muốn làm cái gì? Muốn vào phòng trừng phạt hả?!”
Không biết người áo xanh kia có địa vị như thế nào mà khi hắn ta tiến vào, ai nấy trong tủ kính xung quanh đều im lặng và ngồi vào chỗ của mình, ngoại trừ Du Hằng.
Du Hằng đè xuống sự bất an trong lòng, dùng ngón tay trắng nõn gõ lên mặt tủ kính, hỏi người áo xanh: “Cho hỏi, có gương không?”
Dù Du Hằng đã lịch sự hỏi nhưng vẫn khiến toàn bộ trùng đực trong tủ kính phải ngạc nhiên.
Mọi người đều thắc mắc rằng đồ xấu xí này lấy đâu ra mặt mũi? Dám yêu cầu tên chó điên Adam cho hắn một chiếc gương?!
Adam liếc nhìn số thứ tự phía trên tủ kính của Du Hằng, giọng điệu có vẻ tốt hơn lúc nãy như đang cố nén sự bực bội:
“Muốn gương làm gì? Dù có soi thế nào thì mặt mày cũng không đẹp lên được đâu! Thành thật ngồi đó đi, đừng có mà lộn xộn!”
“Phụt ——”
Trùng đực tóc nâu ngồi bên trái Du Hằng cười ra tiếng, ngay sau đó những trùng đực khác đều cười rộ theo.
“Hahaha, chỉ cần nhìn vào gương thì có thể đẹp lên á! Linh vật của Amera bị ngốc rồi hả?!”
“Tên đó như trùng con vậy á, hahaha, Adam mau đưa một cái gương biết nói dối cho tên nhóc đó đi! Mau dỗ trùng nhỏ bé bỏng đi nào!”
“Đúng vậy! Dù cho cả gen và pheromone của tên đó đều là cấp thấp nhất hạng E, nhóc đó vẫn là bảo bối của Amera, một bé trùng đực sạch sẽ và thuần khiết! Thỏa mãn yêu cầu của trùng đực chính là pháp luật quy định ấy! Không thể vì trùng vô dụng mà có thể làm lơ yêu cầu của trùng đâu, hahaha—-”
……
Bốn phía xung quanh chỉ toàn tiếng cười nhạo.
Không ít trùng đực cười đến nghiêng ngả chạm vào tấm kính dẫn đến âm thanh cảnh báo vang lên không ngừng.
Adam giận dữ, cầm gậy laze hung hăng đập mạnh lên tủ kính của Du Hằng, tạo ra âm thanh ong ong xoẹt ra tia lửa điện.
“Cái tên lợn giống chết tiệt này, còn không mau câm miệng?!”
Không có trùng nào muốn bị đánh chịu tội lây, thấy Adam thực sự tức giận, ngay lập tức im miệng ngồi lại ngay ngắn.
Trừ Du Hằng.
Không có được gương, nhưng từ những điều mà những “người” kia nói Du Hằng đã xác định được thứ mình muốn biết.
Anh cau mày suy nghĩ một lát, thả ra tinh thần lực, cảm giác có chút khó khăn làm anh lãng phí không ít mới có thể đem tinh thần lực bao phủ toàn bộ cánh tay phải.
Do quanh năm suốt tháng chinh chiến, lẽ ra anh có thể khống chế tinh thần lực của mình một cách dễ dàng và chuẩn xác, nhưng thân thể hiện tại khiến anh cảm thấy uổng phí lượng sức mạnh tinh thần cùng kinh nghiệm chiến đấu, cơ thể này không có phản xạ cơ bắp.
Du Hằng đấm mạnh vào tủ kính pha lê, muốn thử xem trừ việc khó khống chế tinh thần chuẩn xác khi thả ra bên ngoài thì lực lượng có bị yếu đi hay không.
Rắc ——
Nghe nói phải phải là trùng cái cấp A+ khi đấm vào mới có thể làm nứt tủ kính pha lê.
Xung quanh tĩnh lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi, chứ đừng nói tới âm thanh kính bể giòn tan.
Các "trùng” đều kinh ngạc nhìn qua tên xấu xí mà họ luôn coi thường.
Du Hằng khẽ dừng lại, nhanh chóng tìm một cái lý do cho hành động của mình. Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn Adam đứng ngoài tủ kính rồi nói: “Xấu xí nên không xứng được sử dụng gương phải không?”
“Cấp E là có thể như thế này sao?!” Trùng nọ kinh nghi nhìn vết nứt trên tủ kính.
Adam nhìn vết nứt trên kính cảm thấy rất khó tin, hắn lùi về sau hai bước, sờ bộ đàm bên hông muốn gọi người lại đây để đo lường lại cấp bậc gen. Còn chưa sờ tới thì đã bị tiếng cười lạnh của trùng đực tóc vàng phía bên phải Du Hằng cắt ngang: "Adam, chỗ này là bị gậy laze của mày đập lúc nãy đấy.”
"Fingerela! Thì ra là trò quỷ của mày!” Adam bỏ tay khỏi hông, không vui đi đến chỗ tủ kính của trùng đực tóc vàng, dùng ngón tay ấn lên trên tấm kính, sau đó vuốt sang phải, một màn hình màu xanh lam xuất hiện trong không trung.
Sau khi Adam ấn dấu vân tay của mình lên, tủ kính pha lê của Fingerela ngay lập tức mở ra, Adam nhảy lên túm lấy mái tóc vàng xinh đẹp của Fingerela rồi kéo hắn xuống.
Fingerela hoàn toàn không phản kháng, nhưng trước khi rời đi hắn liếc mắt cảnh cáo Du Hằng.
Đồng thời cho Du Hằng một khẩu hình miệng.
—— câm miệng.
Du Hằng sửng sốt, ‘người’ nam tóc vàng này đang muốn che giấu giúp anh?
Suy nghĩ một hồi, Du Hằng quyết định ngồi xuống.
Dù sao thân thể hiện tại mà Du Hằng đang sử dụng không biết đang chứa những nguy hiểm tiềm ẩn gì. Cái “người” tên Fingerela này đã giúp anh che giấu cả 2 lần, tình nguyện chịu đánh cũng không muốn ai phát hiện ra anh. Mặc kệ hắn ta có ý đồ gì, phần ân tình này vẫn nên chịu.
Du Hằng dự định chờ tới lúc Fingerela trở về sẽ hỏi thăm một chút tình huống của mình.
Nhưng không ngờ đến khi Du Hằng đếm đến số 14483, khoảng chừng 4 giờ đồng hồ, mà Fingerela vẫn chưa trở lại.
Du Hằng cảm thấy có gì đó không đúng, tính hỏi thăm tình hình từ người nam bên trái mình, nhưng khi vừa quay qua thì ánh sáng từ chiếc đèn lớn bỗng vụt tắt, chỉ có ánh sáng dịu nhẹ từ 24 tủ kính pha lê, ánh sáng phủ lên trùng đực bên trong tủ kính làm cho họ giống như những món hàng đang được trưng bày.
Dưới ánh đèn mờ, Du Hằng nghe thấy tiếng ‘người’ nào đó mỉa mai: “Đám khách hàng lại tới nữa rồi kìa.”
Khách hàng gì?!
Du Hằng có linh cảm không tốt, không nhịn được mà hỏi người nam tóc nâu bên cạnh: "Cho hỏi đây là có chuyện gì? Khách hàng?”
"Linh vật như mày thì cần gì lo lắng?” Trùng đực tóc nâu cười nhạo, "Đã xấu mà còn ngu ngốc, cả tinh thần lực và pheromone đều cấp E, nhìn mày đám trùng cái điên khùng đó còn chả thèm? Dù có thể khiến bọn họ có động tình thì mày cũng có thỏa mãn nổi đâu?”
Du Hằng cười nhẹ, cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Cậu đang ghen tị với tôi à?”
“Cớt chóa nè!” Trùng đực tóc nâu dậm chân, hung hăng cáu kỉnh nói, "Bố mày mà ghen với mày á? Với nhóc trùng con miệng còn hôi sữa như mày hả?! Số trùng cái bị bố mày đây hành đến chết còn nhiều hơn số trùng cái mà mày gặp nữa đó con!”
"Số 112, ngồi xuống ngay!” Lúc trùng đực tóc nâu nhảy dựng lên đã làm chuông cảnh báo reo lên, khiến cho trùng viên tới kiểm tra gằn giọng cảnh cáo.
Trùng đực tóc nâu trợn mắt nhìn Du Hằng, mắng mỏ: “Đồ chó, đừng có chọc tao!”
Du Hằng im lặng nhìn hai mươi mấy người mặc đồ liền thân màu xanh mở cửa tủ kính ra tiến hành kiểm tra.
Chỉ có một người mặc áo xanh đứng trước mặt anh đang lười biếng sửa lại vết nứt trên kính.
Sau khi sửa xong thì liền ngoắc tay gọi đồng nghiệp đang kiểm tra cho trùng đực tóc nâu: “Oi, bên ông ổn không? Xong rồi thì đi thôi!”
“Ông không kiểm tra à?” Đồng nghiệp lật lật cổ trùng đực tóc nâu, sau khi xác định vòng cổ đã được kích hoạt xong thì cũng bước ra khỏi tủ kính, cười nói: “Ông lười biếng thế coi chừng bị người ta báo cáo đấy.”
Trùng phụ trách kiểm tra chỗ Du Hằng tặc lưỡi nói: "Có cái gì đâu mà kiểm tra? Tên này là linh vật cả gen và pheromone đều là cấp E. Mấy con trùng cái điên khùng tới đây là để giải quyết vấn đề năng lượng bị bạo động, cấp E hả, ha ha, quân thư đều phải từ cấp C trở lên. Tới việc làm cho đám quân thư động dục còn làm không được, lớn lên thì xấu ói, coi chừng chẳng có trùng nào muốn chơi thử loại hàng này đâu.”
"Ha ha ha, cũng phải, tên này còn không phải là tội trùng, vậy nên quân thư chỉ có thể dùng tích phân đổi hắn về làm hùng chủ.”
“Đừng đùa, một trăm triệu tích phân, chỉ có những quân thư chinh chiến lâu năm mới có thể kiếm được từng ấy tích phân. Họ đều là quân thư cấp S, hoàn toàn có thể gả cho trùng đực cấp A+ ở Thủ Đô Tinh!”
……
Âm thanh bọn họ thảo luận xa dần, Du Hằng cũng hiểu được một ít về hoàn cảnh của mình hiện tại.
Nơi này không phải là thế giới ban đầu của anh, không có người nào gọi bản thân là trùng.
Có lẽ đây là thế giới nơi mà trùng tiến hóa thành hình dạng con người, nơi này cũng tồn tại cấp bậc gen, cấp bậc pheromone, nhưng nó không có sáu giới tính giống như thế giới mà anh từng sống, ở chỗ này chỉ phân biệt giống đực và cái.
Năng lượng bên trong cơ thể giống cái không ổn định mà giống đực có thể giúp giống cái giải tỏa sự không ổn định này. Làm cách nào để giải tỏa thì Du Hằng đã đoán được đại khái, nhưng cũng không chắc chắn lắm.
Nơi anh đang ở hiện tại gọi là Amera, là một “nhà chứa” do quốc gia quản lý. Chỗ này tụ tập những trùng đực có tội, cũng không biết đây là luật gì mà xử lý tội phạm bằng cách sung làm quân kỹ.
Ảo ma.
Mà anh chính là linh vật của Amera, có cả gen lẫn pheromone đều là cấp E, mà giá mua thì đắt. Cho nên dù ở trong “nhà chứa” thì cũng rất an toàn.
Du Hằng: “……”
Cái loại an toàn, anh thật ra cũng không muốn lắm.
Những sự thật có vẻ đúng như lời của những ‘trùng’ viên kia, đầu óc ai bị hỏng mới mua anh về nhà.
Du Hằng ngồi trên ghế, dự tính quan sát bố cục an ninh mấy ngày, sau đó lại nghĩ cách thoát khỏi nơi đây.
Vừa suy nghĩ xong định nhắm mắt nghĩ ngơi thì nghe thấy tiếng “Bíp”. Cánh cửa không biết làm từ gì chậm rãi mở ra, một nhóm quân thư mặc quân phục màu đen chỉnh tề bước vào.
Khí thế mạnh mẽ, chẳng thứ gì cản nổi.
Đây là quân thư ư? Du Hằng nghiêng đầu nhìn trùng đực lưu manh vô lại ở trong tủ kính bên cạnh, không nhịn được nghĩ ngợi, rồi ai mới là người bị đau eo?
Nhưng mà, chuyện này chẳng liên quan gì đến anh.
Dù mấy quân thư này có tốt cỡ nào thì cũng chẳng có tên ngốc nào lại đây mua anh.
Du Hằng khẽ ngáp, khoanh tay trước ngực, nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi dưỡng sức.
Vừa muốn nhắm mắt, anh đã phát hiện ra một người đứng ngay trước tủ kính của mình, khuôn mặt tuấn mỹ nhưng lại có khí thế uy nghiêm của quân nhân…… một quân thư.
Du Hằng nhướng mày, gì đây? Coi trọng trùng đực gen, pheromone hạng bét anh đây hả?