Omega Của Thiếu Tướng Lại Ôm Con Bỏ Trốn Rồi

Chương 22: 22: Quậy Mẹ Chồng

Vừa nhìn thấy Lê Gia Bảo đi chung với Lâm Tử Sâm, sắc mặt của bà Ánh lập tức thay đổi, đang vui vẻ cười nói với Lý Diệu Huy đột nhiên hầm hầm tức giận, còn Lý Diệu Sinh vẫn giữ biểu cảm ôn hòa nói vọng về phía hai người:

“Dì vừa nhắc thì hai người lập tức về tới, nào Diệu Huy, qua chào hỏi hai chú đi.



Lý Diệu Huy là một omega nam, năm nay đã mười ba tuổi, ngũ quan trên mặt đã dần trổ mã ẩn ẩn có thể nhìn ra sau khi trưởng thành sẽ xinh đẹp không kém ba của cậu ta.

Nghe lời ba mình, Lý Diệu Huy đứng dậy hơi tiến tới trước mặt Lâm Tử Sâm, gò má hơi đỏ, khẽ cúi đầu chào:

“Chú Tử Sâm mới về.



Sau đó cậu ta nhìn sang Lê Gia Bảo, ánh mắt lóe lên sự oán độc, tuy rất nhanh đã biến mất nhưng cậu vẫn bắt kịp khoảnh khắc này.

Hừ, đúng là cha nào con nấy, đều giỏi giả vờ giả vịt như nhau.

Chỉ thấy môi cậu ta mấp máy nói nhỏ:

“Chú… Gia Bảo mới về.



Lâm Tử Sâm nhăn mặt sửa lời cậu ta:

“Phải gọi là thím.



Lý Diệu Huy hơi kinh ngạc, sau đó quay lại nhìn ba của mình, Lý Diệu Sinh vội vàng đứng dậy đi về phía con trai, đặt tay lên vai cậu ta rồi nhìn Lâm Tử Sâm cười nói:

“Lúc trước thằng bé gọi quen miệng thôi, cũng tại em không sửa lại cho nó hiểu.



Sau đó Lý Diệu Sinh đẩy nhẹ Lý Diệu Huy một cái, cậu ta mới không tình nguyện mở miệng:

“Cháu biết rồi thưa chú thím.



Lê Gia Bảo nhìn hai cha con diễn trò trước mặt, khóe môi hơi nhếch lên, sau đó khoác lấy cánh tay to khỏe của Lâm Tử Sâm một cách vô cùng tự nhiên rồi nói:

“Đến chơi sao? Nhà mà Tử Sâm thuê cho hai cha con ở có quen không?”

Trên thực tế Lê Gia Bảo cũng không biết làm thế nào để trả đũa Lý Diệu Sinh, nhưng cậu biết gã thích Lâm Tử Sâm, đây là nhược điểm duy nhất của gã mà cậu có thể đoán ra vì thế đã nhanh tay nắm bắt, cậu muốn nhìn thấy gã tức mà không làm gì được.

Quả nhiên từ trên gương mặt ôn hòa của gã xuất hiện một vết rách, nhưng rất nhanh sau đó đã được che đậy bằng một nụ cười thanh mát như tắm mình trong gió xuân.

“Nhà do Tử Sâm chọn đương nhiên không tệ, chỉ là không ngờ cậu lại quan tâm đến sinh hoạt của tôi như vậy?”

Lê Gia Bảo càng cười tươi hơn, nửa thân trên gần như dựa hết lên người Lâm Tử Sâm, anh cầu còn không được, dù biết cậu diễn trò nhưng vẫn tình nguyện phối hợp.

Nhóc con đang ghen, tuy rằng ghen sai đối tượng, Lý Diệu Sinh chỉ coi anh là cấp trên quá lắm thì là bạn bè, mà anh cũng thế, hoàn toàn không có ý gì với gã cả, nhưng qua hành vi chiếm hữu của Lê Gia Bảo đã cho thấy trong lòng cậu vẫn có anh.

Lâm Tử Sâm thuận thế vòng tay ôm lấy eo của Lê Gia Bảo để cậu dựa vào ngực anh thoải mái hơn.

Lê Gia Bảo âm thầm nghiến răng nghiến lợi, cậu thật sự không biết người đàn ông này lại là loại người thừa nước đυ.c thả câu, rõ ràng lúc trước cậu phải cầu xin lắm anh mới chạm vào người cậu, thế mà bây giờ ngang nhiên sàm sỡ cậu như vậy.

Lê Gia Bảo híp mắt cười cười rồi lắc, dùng ánh mắt giao tiếp với anh:

“Anh không sợ Lý Diệu Sinh ghen à?”

Lâm Tử Sâm cũng rất phối hợp đá lông mi lại đáp lời cậu:

“Tôi không hiểu em nói gì, người ghen không phải em sao?”

Lê Gia Bảo tức giận nhấc chân lên đạp vào chân Lâm Tử Sâm, nhưng anh da dày thịt béo xương cốt cứng như sắt thép, cú đạp của cậu không làm anh xê nhê gì cả.

Mà ở đối diện Lý Diệu Sinh thấy hai người liếc mắt đưa tình, trái tim trong l*иg ngực đã sớm đau thắt, bàn tay giấu dưới áo cũng siết chặt thành nắm đấm.

Đáng chết! Tử Sâm vốn không có tình cảm với Lê Gia Bảo, không thể ân ái với cậu trước mặt gã như thế được!

Rốt cuộc Lê Gia Bảo đã dùng thứ gì uy hϊếp Tử Sâm mà anh lại cam chịu sự khống chế của cậu kia chứ?

Gã ta nhìn Lâm Tử Sâm, khóe mắt hơi đỏ, gã mong muốn anh sẽ nhìn thấy gã khổ sở mà buôn Lê Gia Bảo ra, nhưng lúc này hình bóng của cậu đã chiếm trọn trái tim và tầm nhìn của anh rồi, làm sao còn để ý đến mấy nhân vật râu ria chứ?

Xoảng!

Tiếng ly sứ đập vào bàn vang lên khiến cả bốn người đang đứng ngoài cửa hoàn hồn, tiếp theo đó là một giọng nói chanh chua cất lên:

“Coi tôi chết rồi hay sao mà đứng đực mặt ra đó không chào hỏi một tiếng? Hừ, đúng là hạng bần hèn thấp kém, đến cả lễ nghi cơ bản cũng không biết nữa.



Lê Gia Bảo nghe xong lập tức giận run, bà mẹ chồng này không chỉ mắng một mình cậu mà còn lôi cả gia đình của cậu vào, ba năm không gặp, miệng của bà ta vẫn hôi tanh như vậy.

Hít một hơi thật sâu, Lê Gia Bảo kéo Lâm Tử Sâm đến trước mặt bà Ánh, lạnh nhạt nói:

“Thưa mẹ, vợ chồng con mới đi thăm Tử Kỳ về, con bé vẫn tốt, nó còn hỏi sao mẹ không tới thăm nó, con nói mẹ không khỏe, không thể đi lại nhiều.



“Thằng khốn!”

Bà Ánh đập bàn đứng dậy, bà ta giơ tay ra muốn tát vào mặt Lê Gia Bảo thì bị một bàn tay to lớn cản lại, Lâm Tử Sâm nhăn mặt không vui nói:

“Mẹ, không được đánh Gia Bảo!”

Bà Ánh trợn mắt nhìn con trai, trong ánh mắt tràn ngập sự khó tin.

“Con không thấy nó ăn nói hỗn xược với mẹ sao? Nó mất dạy mẹ đánh nó còn nhẹ đấy.



“Gia Bảo chỉ nói sự thật, mẹ đừng quá đáng.

" Lâm Tử Sâm lập tức phản bác.

Mà nghe đến hai từ mất dạy, lửa giận trong lòng Lê Gia Bảo càng dâng trào dữ dội, cậu gằn từng chữ một nói:

“Từ nhỏ con đã được cha mẹ dạy phải biết phân biệt tốt xấu không được tùy tiện tổn thương người khác, nếu như thế là mất dạy thì kẻ chủ mưu và đám tham gia đánh con vào một tháng trước là hạng vô giáo dục thối nát cặn bã đê tiện đúng không mẹ?”

“Gia Bảo!”

Lâm Tử Sâm gầm nhẹ.

“Mày… mày là đồ chết bầm! Sao ba năm trước mày không chết cho rồi đi!”

Bà Ánh bị Lê Gia Bảo chọc tức đến mức lảo đảo về sau mấy bước, cha con Lý Diệu Sinh vội chạy tới đỡ bà ta, không ngừng vuốt lưng bà ta để trấn an, nếu người ngoài không biết còn tưởng cậu là kẻ ác nhân táng tận lương tâm khiến mẹ chồng tức chết nữa.

Lâm Tử Sâm thấy mẹ mình không ổn cũng vội chạy tới xem xét tình trạng của bà ta, sau khi xác định bà ta không sao mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay lại nhíu mày nhìn Lê Gia Bảo với ánh mắt trách cứ.

Cậu cũng không sợ mà trợn mắt trừng ngược lại anh.

Vừa rồi mẹ anh mắng chửi cậu và gia đình cậu sao anh không nói gì, bây giờ muốn đổ hết tội lỗi lên đầu cậu à?

Lâm Tử Sâm thở mạnh ra một hơi, sau đó nói với Lý Diệu Sinh:

“Mẹ anh mệt rồi, em và Diệu Huy đỡ bà lên phòng nghỉ ngơi đi.



Lý Diệu Sinh muốn làm một đóa hoa giải ngữ nên sẽ không phản bác lời Lâm Tử Sâm, chỉ là gã ta nháy mắt ra hiệu cho con trai một cái, ngay sau đó cậu ta lập tức nói:

“Thím à, sao thím không đưa em trai về? Bà rất mong được gặp em trai đó.



“Câm miệng!”