Ôn Nguyên nghe lời đưa tay ra đặt trước mặt Nhậm Tử An.
Ngón tay trắng nõn, ngay cả khớp xương cũng là ưu đãi của tạo hóa.
Bàn tay vừa mới chạm qua bát kia vẫn rất bình thường, không có một chút phiếm hồng.
Nhậm Tử An trầm mặc một lúc, cho đến khi Diêm Thụy tiến lên vỗ vỗ bả vai hắn.
“Có thể đây thật sự là thiên phú?”
Diêm Thụy: "Trên thế giới này còn có thiên phú không sợ nóng?”
Nhậm Tử An: "Nói không chừng có thể xin kỷ lục thế giới.”
Diêm Thụy tát Nhậm Tử An một cái: "Đi đi, đừng đánh chủ ý vào nghệ sĩ của tôi.”
Diêm Thụy và Nhậm Tử An cùng im lặng, cuối cùng vẫn là cháo thịt nạc trứng muối tản ra mùi thơm mê người phá vỡ không khí quỷ dị.
Ôn Nguyên đã sớm không chỉ một lần liếc trộm cháo trên bàn.
Cháo thơm quá!
Mùi thơm giao hòa giữa trứng muối và thịt nạc quanh quẩn chóp mũi, cháo trước khi ra lò còn rắc lá rau xanh cắt nhỏ càng làm nổi bật cháo rất mê người.
Dù sao cũng đã thành công câu dẫn côn trùng tham ăn trong thân thể Ôn Nguyên ra.
Nhậm Tử An dứt khoát ngồi xuống ghế.
“Quên đi quên đi, ăn cơm trước ăn cơm trước, trên thế giới còn nhiều vấn đề chưa lí giải được như vậy, không chỉ có một vấn đề này". Khả năng chỉ là bọn họ hiểu biết quá ít mới không thể giải đáp.
“Vẫn phải đọc nhiều sách hơn!”
Nhậm Tử An nghĩ như vậy, quay đầu lại thúc giục Diêm Thụy bưng sủi cảo lên.
Diêm Thụy hung hăng nhướng mày, lực chú ý bị dời đi trong nháy mắt: "Sao cậu không tự mình bưng đi.”
Nhậm Tử An: "Vậy cậu trả lương trước đi?"
Co được dãn được. Diêm Thụy lập tức xoay người.
“Sắp tới đây.”
Diêm Thụy trở lại phòng bếp, Nhậm Tử An cũng chậm rãi chuyển tầm mắt qua người Ôn Nguyên, khẽ cau mày nhìn cậu nhưng không nói lời nào.
Ôn Nguyên cũng không cảm thấy mất tự nhiên, cậu khẽ hít mũi ngửi mùi cháo thơm ngào ngạt, sau đó lại đi phòng bếp giúp Diêm Thụy.
Diêm Thụy còn đang xử lý sủi cảo hấp trong nồi, hắn bảo Ôn Nguyên cầm bát đũa chờ ra trước.
“Ngồi trước đi, có một số việc muốn hỏi em". Thấy Ôn Nguyên lại muốn vào bếp, Nhậm Tử An vội vàng mở miệng.
Ôn Nguyên lộ vẻ kinh ngạc nhưng vẫn ngồi đối diện Nhậm Tử An, ngồi nghiêm chỉnh như học sinh tiểu học vậy.
Như vậy thoạt nhìn giống như là ngoan ngoãn chờ giáo viên giao bài tập.
Ấn tượng của Nhậm Tử An đối với Ôn Nguyên lập tức tăng lên mấy lần.
Ngữ khí hắn dịu đi rất nhiều, mở miệng hỏi: "Em có cơ sở khiêu vũ không?”
Ôn Nguyên lắc đầu.
Lúc trước cậu ở trong núi đều là dùng nguyên hình vui sướиɠ chơi đùa, nếu nói về ca hát nói không chừng còn miễn cưỡng tính là có tiếp xúc qua.
Nếu như chim hót cũng coi như hát.
Không có nền tảng vũ đạo, muốn học cấp tốc thì quá khó khăn, trên cơ bản đều sẽ nhảy chẳng ra gì.
Nhâm Tử An cảm nhận được độ khó, nhưng sau khi hắn nhìn thấy Ôn Nguyên xong quả thật cũng tán thành lời Diêm Thụy nói.
Khuôn mặt này quả thật rất có tiềm năng.
“Anh thử xem". Cuối cùng Nhậm Tử An vẫn thở dài một hơi tiếp nhận trọng trách này.
Dù sao hắn chỉ dạy một tháng, lúc hắn đáp ứng Diêm Thụy cũng đã chuẩn bị tốt không lấy được tiền. Dù sao hiện tại tư bản trong giới giải trí trong nước không được tốt lắm, mặc dù Nhậm Tử An cảm thấy Ôn Nguyên rất có tiềm lực nhưng cũng không ôm hy vọng quá lớn.
“Ăn cơm thôi ăn cơm thôi". Diêm Thụy bưng một nồi sủi cảo lớn ra.
Ôn Nguyên và Nhậm Tử An lập tức kết thúc cuộc đối thoại, không hẹn mà cùng cầm đũa lên ăn.
……
Đã vào tháng năm nên thời tiết thành phố biển càng ngày càng nóng bức, Nhậm Tử An đã mở điều hòa trong phòng luyện tập vũ đạo nhưng vẫn như cũ ướt đẫm toàn thân, mà Ôn Nguyên bên cạnh hắn lại vẫn trước sau như một không thay đổi, thậm chí ngay cả thở dốc cũng không có quá nhiều.
Nhậm Tử An nằm trên mặt đất thở hổn hển, nghiêng đầu nhìn Ôn Nguyên tựa vào tường nhìn ngoài cửa sổ nghỉ ngơi, càng cảm thấy thái quá.