Căn phòng bên cạnh phòng họp được đổi thành phòng khiêu vũ, ba mặt tường được lắp gương thuận tiện sửa chữa sai lầm khi luyện khiêu vũ. Gian phòng đối diện phòng tập múa đặt một cây đàn dương cầm điện tử, bên cửa sổ có rèm lụa màu trắng gió thổi nhẹ nhàng lắc lư, dùng lời Diêm Thụy mà nói chính là linh cảm sáng tác ca khúc thẳng tắp bay lên.
Hai phòng khác đều là phòng ngủ, phòng cái là phòng của Diêm Thụy, một phòng là phòng khách.
Phòng của Ôn Nguyên ở lầu ba, có một ban công nhỏ và một cửa sổ lớn, là phòng lớn nhất ngoại trừ phòng Diêm Thụy, trong phòng có một phòng tắm nhỏ.
Chim chóc ngoài cửa sổ líu ríu nhìn về phía cửa sổ bên này.
Ôn Nguyên nhìn những con chim vui vẻ bay lượn mà thở dài, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sầu khổ.
Cậu cũng muốn bay, cậu cũng muốn biến thành nguyên hình!
Sớm biết một lần biến thành hình người là có thể dùng hết tất cả linh lực, cậu sẽ dùng nguyên hình đạp nước, thẳng đến khi trở về núi Nguyệt Ẩn.
Đáng tiếc trên thế giới này không sớm biết, Ôn Nguyên bóp cổ tay.
Cậu vẫn luôn biết tư chất của mình không được, bạn học nhân sâm dùng hai trăm năm đã hóa hình, cậu lại dùng gần ba trăm năm mới thành công. Sau khi hóa hình thành công linh khí trong cơ thể vẫn luôn rất ít, pháp thuật cũng không học được.
Nhưng cậu vẫn không nghĩ tới, vậy mà biến thành người một lần lại dùng hết tất cả linh lực!
Ôn Nguyên thật sự không nghĩ tới mình yếu như vậy.
Gà yếu Ôn Nguyên lại thở dài thật dài, hít hít mũi sầu khổ gấp bội.
Ngày hôm sau Ôn Nguyên bị tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức.
Cậu dụi đôi mắt nhập nhèm ngồi dậy từ trên giường, nhìn mấy con chim ngoài cửa sổ muốn tiến vào hồi lâu mới chậm rãi phản ứng lại chính mình đã không ở trên núi Nguyệt Ẩn.
Cậu bị người ta trộm từ núi Nguyệt Ẩn xuống, thật vất vả mới trốn được kết quả núi Nguyệt Ẩn lại bị phong tỏa, chỉ có thể bất đắc dĩ đi ra ngoài làm công kiếm tiền.
Thật thảm mà.
Ôn Nguyên quả thực muốn đem chuyện xưa mấy ngày nay của mình viết thành lịch sử đẫm nước mắt.
Chiếc giường mềm mại thoải mái dưới thân thoáng an ủi Ôn Nguyên một chút.
Cậu chậm rãi từ trên giường bò dậy đi tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra.
Mấy con chim bên ngoài thấy thế tất cả đều bay đến tay Ôn Nguyên, chim bồ câu lớn hơn một chút, còn lại nhỏ hơn đứng trên vai Ôn Nguyên, còn luôn nghiêng đầu muốn cọ vào cổ Ôn Nguyên.
“Ngoan, đừng nháo". Ôn Nguyên bị làm cho cổ có chút ngứa ngáy, vì thế dùng tay rảnh sờ đầu bồ câu.
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa bên ngoài khiến tất cả chim chóc kinh động bay loạn khắp nơi, Ôn Nguyên vội vàng đóng kỹ cửa sổ, thấy chim bay đi mới xoay người đi mở cửa.
“Anh.”
"Mau rửa mặt đi, anh nấu cháo rồi, hôm nay giáo viên dạy em khiêu vũ sẽ tới đây." Diêm Thụy còn đang đeo tạp dề mèo Kitty màu hồng phấn được siêu thị tặng, trong tay cầm xẻng, vừa nói chuyện vừa quơ quơ.
“Được". Ôn Nguyên ngoan ngoãn đáp một tiếng.
Chờ Diêm Thụy rời đi Ôn Nguyên mới một lần nữa trở lại phòng tắm, đơn giản đánh răng rửa mặt xong thay bộ quần áo mới Diêm Thụy cho mình.
Những hành vi này của con người đều là Ôn Nguyên học theo video phổ cập khoa học trên màn hình vệ tinh. Quốc gia cố ý phái người đi các góc núi sâu thả những màn hình vệ tinh này xuống, mục đích chính là để cho những yêu quái nhỏ này học tập kiến thức cơ bản của nhân loại một chút, đỡ phải mỗi lần xuống núi sẽ khiến cho nhân loại cho rằng thấy được dã nhân nơi núi sâu.
Đương nhiên cũng có thể bị coi là bệnh tâm thần.
Đã từng có rất nhiều yêu quái không thích xem video phổ cập khoa học, cái gì cũng không học mà đi vào thành phố của nhân loại, sau đó bị coi là bệnh tâm thần nhốt vào trong bệnh viện.
Đánh răng xong, Ôn Nguyên xuống cầu thang đi vào phòng bếp giúp Diêm Thụy đang bận rộn.