Chim Nhỏ Mập Mạp Được Cưng Chiều Ra Mắt Ở Vị Trí C

Chương 8

Chột dạ Max.

Nhưng quả thật rất hạnh phúc!

Diêm Thụy cũng không có cái gọi là ăn tôm hùm không lột vỏ không có linh hồn, hắn nâng cằm nhìn Ôn Nguyên dùng một động tác kéo xuống toàn bộ phần đuôi, có chút tò mò: "Nguyên Nguyên à, khớp ngón tay của cậu rất linh hoạt.”

“Hả?” Ôn Nguyên tự mình ăn cái này, không nghe rõ Diêm Thụy nói gì.

“Vậy khẳng định vô cùng thích hợp luyện múa". Diêm Thụy nghĩ như vậy đột nhiên hưng phấn: “Anh lập tức liên lạc với giáo viên.”

“À, được". Ôn Nguyên ngược lại không quá để ý đến giáo viên gì đó, tiếp tục chuyên chú bóc tôm hùm, thỉnh thoảng tự mình ăn mấy con, thỉnh thoảng cho Diêm Thụy ăn mấy con.

Diêm Thụy lấy điện thoại di động ra tìm được bạn tốt của mình.

[Cục cưng bự, giang hồ cấp cứu!]

Cũng không lâu lắm đối tượng nói chuyện phiếm của Diêm Thụy trả lời tin nhắn.

[Có rắm mau thả.]

Diêm Thụy trả lời với vẻ mặt khóc lóc.

[Cục cưng bự, anh cần em!]

Nhậm Tử An vừa tắm xong đi ra, tiện tay ném khăn lau tóc lên sô pha.

[Nếu không nói, tin nhắn của cậu sẽ không gửi tới được nữa.]

Diêm Thụy lập tức gửi cái mình cần trợ giúp qua.

[Hôm nay tôi ký hợp đồng với một người rất có tiềm năng, tuy rằng không có học qua khiêu vũ nhưng thân thể có năng lực dung hợp đặc biệt tốt, học cấp tốc trong thời gian ngắn hẳn là không có gì khó khăn, cho nên.]

Nhậm Tử An chậm rãi gửi lời hỏi thăm.

Diêm Thụy tiếp tục gửi tin nhắn.

[Cục cưng bự ơi hu hu hu hu, tôi trả lương cao cho cậu! Vừa lúc gần đây cậu đang tìm việc làm, có muốn tới thử một chút hay không!]

Nhậm Tử An trợn mắt, không chút lưu tình đâm thủng lời Diêm Thụy.

[Bây giờ cậu không có tiền.]

“Oa. Sao cậu ta có thể nói như vậy!" Diêm Thụy tức giận ném điện thoại di động lên sô pha, sau đó lại nhặt lên gõ chữ thật nhanh.

[Tiền lương phát trước, một tháng một vạn! Thời gian thử việc trước!]

Nhậm Tử An kinh ngạc một chút.

[Cậu còn có tiền?]

Ôn Nguyên ăn xong tôm hùm để lại cho Diêm Thụy một phần thịt tôm, còn thuận tiện xử lý sạch sẽ vỏ tôm trên bàn trà, thắt túi rác lại sau đó nghiêng đầu nhìn Diêm Thụy.

Diêm Thụy chú ý tới tầm mắt Ôn Nguyên nên nhìn qua.

Ôn Nguyên dùng môi không tiếng động hỏi hắn.

“Buổi tối tôi ngủ ở đâu.”

Đúng vậy, chim khốn cùng không thể trở về nguyên hình, ngay cả chỗ ngủ cũng không có.

Thật thảm nha.

Diêm Thụy làm động tác chờ một chút, tiếp tục thương lượng với Nhậm Tử An.

[Năm ngoái ông nội tôi đưa thẻ, nhưng cũng không có tiền.]

Trước sau mâu thuẫn lại làm cho Nhậm Tử An nở nụ cười.

[Tiền lương thì nợ trước, chờ công ty cậu phất lên thì bồi thường gấp đôi cho tôi đi, nhưng tôi chỉ có thể dạy khiêu vũ.]

Lời này của Nhậm Tử An suýt chút nữa làm Diêm Thụy cảm động đến phát khóc.

[Anh yêu cục cưng bự Tử An của anh, ngày mai muốn ăn cái gì! Để anh làm!]

Nhậm Tử An ngược lại cũng không khách khí gọi mấy món không khó lại thích ăn, xoay người đi vào phòng bên cạnh bàn học mở máy tính ra, chuẩn bị làm một chút giáo trình dạy học.

……

Vớt được bạn tốt làm giáo viên dạy múa, Diêm Thụy vui vẻ nhảy dựng lên sau đó giống như con ếch lớn đập vào sô pha.

“Lần này chúng ta nhất định có thể làm được!” Nói xong Diêm Thụy đứng lên vung tay lên: “Nào, anh dẫn em đến phòng em.”

Biệt thự tổng cộng có ba tầng và một bãi đỗ xe ngầm.

Lầu một chính là phòng khách phòng ăn phòng bếp cùng với một vườn hoa không lớn không nhỏ.

Lầu hai tổng cộng có bốn gian phòng, một phòng được đổi thành văn phòng kiêm phòng họp, trên thực tế chỉ đặt một cái bàn trắng đơn sơ, vị trí dựa vào tường đặt một hàng ghế dự bị, trên tường phía sau ngược lại có một cái máy chiếu cực lớn.

Theo như lời Diêm Thụy nói căn phòng này vốn là phòng chiếu phim, nhưng đồ vật bên trong đều bị hắn bán qua tay đổi thành tiền, chỉ để lại một màn hình và máy chiếu cực lớn dùng để xem phim.