Vì thế cậu gật gật đầu với Diêm Thụy.
Trong nháy mắt Diêm Thụy đã hiểu.
Xem ra Thụ gia gia trong miệng Ôn Nguyên là thư sinh trước khi Trung Quốc mới thành lập, bởi vì chiến loạn mà lui về núi Nguyệt Ẩn, một hồi đã qua nhiều năm như vậy.
Nghĩ như vậy Diêm Thụy đột nhiên cảm thấy Ôn Nguyên có chút đáng thương.
"Không có việc gì, về sau anh nuôi em, chờ em nổi tiếng là chúng ta có thể bao toàn bộ núi Nguyệt Ẩn!"
Ánh mắt Ôn Nguyên sáng lên: "Bao Nguyệt núi Nguyệt Ẩn có thể trở về núi sao?”
“Đúng!” Diêm Thụy khẳng định gật đầu.
Ôn Nguyên vui vẻ ra mặt trong nháy mắt.
"Nhưng là vì nổi tiếng, chúng ta nhất định phải cố gắng luyện ca múa thật tốt, ngày mai anh mời một giáo viên đến bắt đầu dạy em!"
“Được!” Ôn Nguyên dứt khoát đáp.
Mỗi người một chim đều mặc sức tưởng tượng tương lai của mình.
Diêm Thụy đã ảo tưởng mình có thể dùng thành công của mình để tranh luận với cha mình.
Mà Ôn Nguyên thì nghĩ sau khi mình trở lại trên núi nhất định phải cố gắng giảm béo học bay!
Loại chuyện bởi vì quá béo không thể kịp thời bay lên dẫn đến bị bắt này, tuyệt đối không thể xảy ra lần nữa!
Ôn Nguyên lặng lẽ nắm tay, hạ quyết tâm quay về núi giảm béo.
Tại sao không giảm cân ngay bây giờ?
Hiện tại đều không cần biến trở về nguyên hình, bay hay không bay không quan trọng!
Quan trọng nhất là thức ăn ngon của nhân loại thật sự là quá ngon hu hu hu, căn bản không có cách nào tự quản thúc mình giảm béo!!!
Nhất là cơm, sao lại có thứ thơm ngào ngạt như vậy tồn tại.
Cậu có thể ăn cả trăm năm, không! Một vạn năm cũng không chán!
Sau đó Diêm Thụy vẫn cẩn thận đọc điều khoản hợp đồng cho Ôn Nguyên nghe một chút.
“Thế nào, đồng ý không?” Nói xong toàn bộ điều khoản, cổ họng Diêm Thụy sắp khô đến bốc khói.
Kỳ thật Ôn Nguyên nghe cũng không hiểu lắm, nhưng bạn học nhân sâm sát vách nói, nếu lúc ở chung với nhân loại mà đυ.ng phải chỗ không hiểu cũng phải giả bộ rất hiểu! Như vậy bọn họ sẽ không dám gài bẫy chúng ta!
Được bạn học nhân sâm tư nhân dạy học, bạn học mập mạp khuôn mặt trắng nõn bộ dáng thâm trầm chậm rãi gật gật đầu.
“Vậy được, ký tên lên hai bản hợp đồng này là được". Diêm Thụy đẩy hai bản hợp đồng tới trước mặt Ôn Nguyên, thuận tay tháo mũ bút xuống thân thiết đưa tới tay Ôn Nguyên.
Ôn Nguyên ngược lại biết dùng loại bút này, rất nhiều yêu quái nhỏ trong núi mỗi lần xuống núi đều mang rất nhiều giấy bút và sách vở trở về.
Có điều Ôn Nguyên thích nhất vẫn là quyển sách "Tổng giám đốc bá đạo theo đuổi tình yêu: Tiểu Kiều, vợ đừng nghĩ chạy" mà bạn học nhân sâm mang về, văn chương trầm bổng phập phồng, một câu tổng kết chính là.
Em trốn anh đuổi em lại trốn anh lại đuổi em lại vừa chạy anh lại vừa đuổi… (vô hạn không tuần hoàn)
Nghĩ tới đây Ôn Nguyên vỗ vỗ đầu, cậu nhớ rõ cậu đọc quyển sách này mười năm còn không có kết thúc, hàng năm bạn học nhân sâm sẽ mang về cuốn đổi mới nhất từ bên ngoài, bởi vậy nhân sâm cũng trở thành yêu quái nhỏ được yêu thích nhất trong núi.
- Dựa vào việc quyển sách kia làm sao cũng không kết thúc được.
Sau khi ký tên xong Diêm Thụy vỗ tay một cái: "Được rồi, anh tuyên bố hiện tại bạn học Ôn Nguyên chính thức trở thành nghệ sĩ đứng đầu công ty chúng ta!”
Diêm Thụy tính toán số dư không nhiều trong thẻ của mình, cuối cùng vẫn cắn răng nói: "Ăn tôm hùm đi, anh còn có thể chịu đựng nổi!"
Bốn mươi phút sau Diêm Thụy ra ngoài lấy hai phần tôm hùm hầm cay, cùng Ôn Nguyên ngồi ở phòng khách ăn tôm hùm.
Chính xác mà nói là Diêm Thụy dạy Ôn Nguyên lột vỏ tôm hùm.
Ôn Nguyên nhanh chóng lĩnh hội được tinh túy của việc bóc vỏ tôm hùm, hơn nữa còn một mình ôm đồm tất cả công việc bóc vỏ tôm hùm.
Diêm Thụy ở bên cạnh vui rạo rực ăn thịt Ôn Nguyên bóc xong, thậm chí có loại cảm giác ngược đãi nhân viên.