Chim Nhỏ Mập Mạp Được Cưng Chiều Ra Mắt Ở Vị Trí C

Chương 5

Trên đường tiểu khu không có người đi đường, Ôn Nguyên đi theo Diêm Thụy vào trong dừng lại trước cửa một gian biệt thự ở hàng cuối cùng.

“Chính là nơi này, chờ tôi mở cửa". Diêm Thụy nói xong xoay người lục lọi ở trong túi một lúc lâu mới móc ra một cái chìa khóa, vặn hai cái rồi mở cửa sắt có chút rỉ sét nhưng vẫn đẹp mắt ra.

Diêm Thụy tiếp tục nói liến thoắng: "Khụ khụ, cái khóa này có hơi hỏng rồi, có điều không sao chờ chúng ta kiếm được tiền sẽ lập tức đổi một cái khóa vân tay hiện đại hơn! Muốn cái loại năm sáu con số ấy.”

Ôn Nguyên không có khái niệm gì về ổ khóa năm sáu con số.

“Tôi lập tức đi nấu cơm cho cậu!”

Diêm Thụy lấy ra một hộp thịt băm từ tủ lạnh, cơm tối từ ớt da hổ biến thành thịt băm ớt, cộng thêm một món sườn heo chua ngọt ngon tuyệt, quả thực không thể hoàn mỹ hơn.

Diêm Thụy chỉ huy Ôn Nguyên bưng thức ăn lên bàn, còn mình thì đi lấy hai chén cơm bưng lên bàn ăn màu trắng cực lớn ở lầu một.

“Nào, nếm thử tay nghề của anh đi, chắc chắn ngon.”

Diêm Thụy vô cùng tự tin.

Ôn Nguyên dùng đũa có chút xa lạ.

Cậu ngược lại đã từng dùng qua đũa, trong núi thỉnh thoảng cũng sẽ có yêu quái nhỏ đi ra ngoài làm việc, lúc trở về sẽ mang một ít đồ ngon của nhân loại cho những yêu quái nhỏ chưa ra khỏi núi như bọn cậu nếm thử.

Chỉ là một năm chỉ dùng đũa một hai lần, thỉnh thoảng mới dùng nên không quá thuần thục cũng bình thường.

Diêm Thụy mở tivi lên, giống như thường ngày vừa ăn cơm vừa xem tin tức thực tế.

“Anh suýt chút nữa quên hỏi em, em tên là gì.”

Ôn Nguyên đã thành công dùng đũa gắp được một miếng sườn chua ngọt bỏ vào trong miệng, trong nháy mắt mùi vị chua chua ngọt ngọt tập kích toàn bộ vị giác, ăn ngon đến mức cậu nheo mắt lại.

Trong miệng cậu cắn sườn, hàm hồ trả lời: "Ôn Nguyên.”

"Nguyên nào?"

“Nhân dân tệ kia.”

“Được, Ôn Nguyên". Diêm Thụy tiếp tục hỏi: “Em bao nhiêu tuổi? Có mang chứng minh thư ra không?”

Ôn Nguyên ăn xong một miếng sườn, đưa tay cầm một thứ đặt lên bàn.

“Đó là thẻ căn cước.”

Chứng minh thư này cứ cách vài năm sẽ có nhân viên chuyên môn lên núi đổi mới cho bọn họ, mỗi yêu quái có thể hóa thành hình người đều có chứng minh thư.

Không có chứng minh thư đó là yêu quái dân đen đó.

Diêm Thụy nhìn thấy ngày sinh nhất thời mặt mày buông lỏng: "Vừa trưởng thành, chúng ta có thể ký hợp đồng.”

Ôn Nguyên vét cơm, tùy ý Diêm Thụy nói những điều cần chú ý trong hợp đồng.

"Tuy rằng phòng làm việc của chúng ta vừa mới đi vào hoạt động nhưng tuyệt đối sẽ không hố cậu, chia hoa hồng năm năm, đây là ưu đãi mà những công ty lớn khác đều không có đâu..." Diêm Thụy tiếp tục nói không ngừng, ánh mắt lại nhìn thẳng chú ý Ôn Nguyên đang ăn cơm.

Khỏi phải nói, ăn rất ngon miệng, tuy rằng động tác rất nhanh nhưng không thô tục, thậm chí lúc phồng má ăn cơm vô cùng đáng yêu.

Diêm Thụy nhìn thấy cậu ăn cơm cảm thấy còn ngon hơn so với sườn chua ngọt.

Diêm Thụy giải thích vài câu nhưng thấy Ôn Nguyên đối diện không có nghe, hắn dứt khoát cũng cúi đầu bắt đầu ăn cơm.

TV bên cạnh vẫn đang phát tin tức.

[Tập đoàn Hoắc thị chính thức chuyển tổng bộ đến thành phố biển…]

Diêm Thụy nghe vậy có chút kinh ngạc.

"Nhanh như vậy sao, không phải mấy tháng trước tổng bộ kia mới bắt đầu xây sao?"

Ôn Nguyên từ trong sườn xào chua ngọt và cơm bớt chút thời gian ngẩng đầu nhìn thấy ảnh chụp trên tivi, đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt.

Hình như là yêu quái siêu cấp lớn tới tìm Thụ gia gia xem bói lần trước.

Ôn Nguyên cắn đũa, vừa định cẩn thận nhìn lại ảnh chụp TV lại đột nhiên nhảy sang một tin tức khác.

...... Chậm một chút.

Ôn Nguyên quay lại hỏi Diêm Thụy.

“Anh, ảnh chụp trên tin tức vừa rồi là ai vậy?”

“Người kia hả, tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Hoắc thị, con trai lớn Hoắc Quân Mạch của người sáng lập tập đoàn Hoắc thị Hoắc Đàm.”