Trở Thành Ma Cà Rồng

Chương 22 - Hết

Andrew lùi khỏi cửa.

Ma cà rồng đứng im lặng. Nó đứng như hoá đá. Bởi một tia sáng đã quét qua cái cổ trắng hếu của nó. Nó nhìn lên trời và nhận ra rằng nó đang đứng trong luồng ánh nắng.

Ma cà rồng rùng mình. Một làn khói mỏng đang toa? lên từ đỉnh đầu của nó. Một tiếng rống man dại thoát ra khỏi cổ họng nó. Lát sau toàn bộ cơ thể lão ma tan biến trong đám mây khói.

Đi đứt rồi!

Andrew mỉm cười. Ánh nắng mặt trời! Tại sao cậu lại không nghĩ ngay ra biện pháp này trong kế hoạch ban đầu nhỉ? Nó dễ thực hiện hơn nhiều so với việc đâm con ma cà rồng. Nó ít gây xáo trộn mà lại hiệu quả hơn nhiều!

Andrew mở cửa bước ra ngoài. Tất cả dấu vết còn lại của con ma là tấm áo choàng. Nó nằm trên mặt đất bên dưới một lớp bụi mỏng.

Andrew bỗng nhớ lại những gì đã xảy ra.

Cậu không chết. Và cậu không phải là ma cà rồng!

Chỉ có lão ma bỏ mạng. Chết và vĩnh viễn biến mất.

Khi Andrew trở lại bình thường, cậu thấy vật gì đó trong đám bụi. Cậu cúi xuống để nhìn cho rõ... và thấy.

Đấy là hai chiếc nanh trắng đang lấp lánh.

Andrew đưa tay nhặt lên. Mấy chiếc răng cực nhọn nhưng rất nhẹ. Cậu đút chúng vào túi.

Andrew vội quay lại vào lâu đài Cameron. T.J và Emily đã đứng dậy trên sàn. Ma cà rồng chết và họ đã thoát khỏi sự thôi miên của nó. T.J mở to mắt khi nhìn thấy Andrew.

- Ôi! Cậu còn sống!

- Nhìn ra kia kìa. - Andrew bảo.

- Nhưng con ma kia đi đâu rồi? - T.J nhìn quanh hỏi.

- Ra ngoài , - Andrew đáp. - Gặp ánh nắng.

- Ý cậu là... - T.J dừng lại và cười.

Andrew gật đầu.

- Chúng ta đã hạ nó, T.J ạ. - Cậu nói. - Nó đã đi đứt.

- Em có bị sao không, Andrew? - Emily hỏi lúc đang đứng thẳng lên. - Em sẽ không bị biến thành ma cà rồng chứ? Để chị xem qua cái cổ của em nào.

Andrew lật cổ áo xuống. Cậu đứng im để Emily kiểm tra.

- Vết cắn không còn nữa. - Emily nói. - Ổn rồi đấy.

Andrew mỉm cười.

- Ta hãy đến xem những gì còn lại của con mạ - Cậu nói rồi đi trước ra cửa.

Chúng thấy một tấm áo choàng màu đen và một đống bụi nhỏ.

- Ta ra khỏi đây thôi. - EMily đề nghị.

- Đúng đấy . - T.J tán thành. - Tớ muốn về giường để ngủ bù cho thoa? thích.

T.J, Emily và Andrew theo lối mòn rời xa lâu đài Cameron . Chúng đi về nhà.

Lúc đến chân chiếc cầu vắt qua dòng Suối Gió, cả ba dừng lại.

- Này, đây là vật kiểm trạ - T.J nhắc Andrew. - Nếu cậu có thể đi qua cầu thì cậu hoàn toàn không phải là ma cà rồng.

- Còn nếu mình không thể? - Andrew hỏi.

- Thì chắc chắn tối nay cậu sẽ đi săn. - T.J cười.

Andrew suy nghĩ một lát.

- Cậu biết đó, - Andrew nói. - Để an toàn, mình sẽ đi theo đường vòng.

- Andrew! - Emily bực bội nói. - Đừng có ngốc thế. Chúng ta phải về nhà cho nhanh. Em cứ việc bước qua chiếc cầu kia. Đừng có loanh quanh nữa.

- Em chẳng loanh quanh vì ngốc đâu. - Cậu bình tĩnh đáp. - Em chỉ thích đi bộ dạo chơi... một lát thôi mà.

Emily khoanh tay trước ngực.

- Chị cấm em đi theo lối đó. Nào, hãy bước lên đi, Andrew. Vượt qua cầu!

Andrew nói :

- Emily! Chị lại tỏ vẻ... lãnh đạo đó à?

- Nếu chị ra lệnh thì đã sao? - Emily quát. - Có hoa. mà điên mới đi vòng xa như thế sau cả đêm thức trắng . Chị không thể nào tin được em lại muốn...

- Emilỷ - Andrew cắt lời. - Đừng nói nữa!

Rồi cậu mỉm cười với chị. Cậu nhe cả hàm răng ra. Hai cái nanh trắng sáng bóng trong ánh nắng chĩa thẳng về chị.

Mắt Emily trợn ngược lên vì kinh hãi. Cô đưa tay che miệng, vừa thét vừa chạy vụt qua cầu. Andrew và T.J nhìn chị chạy:

- Này, Andrew, - T.J nói. - Đầu tớ rối tung lên cả đây. Cậu có thực là ma cà rồng hay không?

Andrew đưa tay lên miệng. Cậu kéo hai cái nanh ra khỏi răng cửa, cầm trong lòng bàn tay.

- Hai cái nanh này là của ma cà rồng - Bá tước Ved, - cậu nói cho T.J haỵ Lão chỉ còn lại chừng này thôi. - Cậu cười. - Emily tội nghiệp! - Cậu nói. - Cậu có nghĩ bây giờ chị ấy đã quen với những trò đùa của bọn ta chứ?

- Quen rồi đấy. T.J đáp. - Nhưng chị ấy vẫn cứ bị mắc lừa.

Andrew cười đút mấy chiếc nanh vào lại trong túi.

Và, cả hai vui vẻ đi qua cầu Suối Gió.

Hết