Chiếc Maybach biển số 8888 lẳng lặng đậu bên đường chờ Tô Quyến giống như anh chàng đẹp trai hơn người đang đợi đón cô.
Tô Quyến ngẩng đầu ưỡn ngực, bước trên giày cao gót, tay cầm xắt tay kim cương đi về chỗ ngồi của mình.
Cùng lúc đó, ‘tài xế’ trên ghế lái đẩy cửa bước xuống.
Tô Quyến nhíu mày, thầm nghĩ chân của lão Trương trở nên dài như vậy từ bao giờ thế?
Xong, sau khi nhìn rõ gương mặt đẹp trai nghiêm nghị mà cao ngạo đó, Tô Quyến suýt chút nữa là nhũn chân. Cô ngẩn ngơ đứng đó cứ tưởng bản thân hoa mắt rồi.
Đối diện cô, Tịch tân tế mặc quần âu áo sơ mi trắng, tay áo được xắn lên tới khuỷu tay, nghiêng người dựa lên xe, bóng tối xung quanh bao phủ phác họa ra đường nét gương mặt góc cạnh của anh.
Chiếc áo sơ mi trắng trên người anh là do chính tay Tô Quyến làm. Bề ngoài nhìn như màu trắng, nhưng thật chất còn có rất nhiều họa tiết ngầm được thêu bằng tay cùng màu, thời gian thêu từng đường kim mũi chỉ tốn của cô rất nhiều thời gian. Đây là sản phẩm may đo cao cấp của riêng Tô Quyến với Tịch Tân Tế, xong cảm giác xa xỉ một cách khiêm tốn cũng chỉ phù hợp với khí chất cao quý của Tịch Tân Tế.
Hầu Xán Xán vốn định lên xe cùng Tô Quyến: Bạn tốt, tự cậu cầu phúc đi! Mình đi trước đây!
Sau đó quay đầu chuồn mất, chứng minh cho câu tình bạn bè plastic gì đó.
Thế là mắt trần cũng có thể thấy được, Tô Quyến phút chốc từ con gà trống đang chiến đấu hóa thành con gà mái với vẻ mặt đáng thương vô tội.
Tịch Tân Tế đứng đó, vẻ mặt tĩnh lặng biếng nhác.
Có lẽ đợi tới hơi mất kiên nhẫn, anh ngoắc tay với Tô Quyến mới đi được mấy bước, cất giọng khàn khàn: “Qua đây.”
Tô Quyến hít sâu một hơi, đi từng bước tới trước mặt Tịch Tân Tế rồi ngước đầu lên. Cùng lúc đó cô đang thầm nghĩ câu đầu tiên nên mở miệng nói gì trong buổi tối hôm nay.
Tô Quyến vừa đi tới gần lập tức bị Tịch Tân Tế dang tay ôm cô vào lòng, làm hại từ ngữ cô mới nghĩ được một nửa bay sạch.
Chiếm ưu thế chiều cao, Tịch Tân Tề kê cằm mình lên bờ vai trần của cô.
Tim Tô Quyến đập thình thịch, vừa vui vừa căng thẳng.
Sau đó một xúc cảm ẩm ướt lan ra trên cổ cô khiến người cô run lên.
Tịch Tân Tế vùi mặt cắи ʍút̼ lên chỗ đó một cái, da cô trắng, bên trên nhanh chóng nổi lên dấu đỏ ửng. Tịch Tân Tề giống như cố ý không hề dịu dàng chút nào, nhưng Tô Quyến cũng không lên tiếng.
Cuối cùng anh ngắm nhìn kiệt tác bản thân để lại, cười hỏi: “Mừng tới nói không nên lời rồi à?”
Tô Quyến nuốt nước miếng, bộ dạng bừng bừng khí thế vừa rồi biến mất, thay vào đó dùng vẻ mặt bông sen trắng gϊếŧ người không đền mạng nũng nịu gọi người đàn ông trước mặt: “Tân Tân……”
Hai người đứng rất gần nhau, Tịch Tân Tề cụp mắt đánh giá cô, nhướng mày hỏi: “Không lạnh à?”
Bây giờ là mùa xuân, nhiệt độ ban đêm ở Bắc Kinh chỉ có mấy độ C. Tô Quyến ăn mặc mỏng manh không nói, mà còn để lộ lưng ra ngoài, rất phù hợp với cái gọi là dù lạnh cũng phải đẹp.
Thật ra nếu là trước kia Tịch Tân Tế chẳng bao giờ can thiệp vào việc ăn mặc của cô. Chí ít Tô Quyến cảm thấy cho dù hôm nay bản thân có trang điểm thành mụ phù thủy thì anh cũng chẳng nói nhiều một câu.
Nhiều lúc Tô Quyến nghĩ, Tịch Tân Tế là xuất phát từ việc tôn trọng cô quá mức hay căn bản không để ý đến cô? Giữa bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì?