Anh Trai Trúc Mã Bệnh Kiều Của Tôi

Chương 3: Quá Khứ Bất Hạnh

Tuổi thơ của Phó Cẩm Vân không giống như bao đứa trẻ khác.

Cậu của trước đây là một đứa bé rất dễ thương. Khi còn nhỏ, ai cũng nói Phó Cẩm Vân là một đứa trẻ đáng yêu.

Khuôn mặt mũm mĩm, dễ thương, hai má phúng phính hệt như hai miếng đậu phụ non, đôi mắt sáng trong, thêm đôi môi chúm chím, chính là chuẩn hình mẫu tiểu khả ái trong truyền thuyết.

Lại nói, cậu ngay từ khi sinh ra đã có tính cách trầm ổn hơn những bạn nhỏ khác, học một hiểu mười, có thể nói là rất thông minh.

Khi đó, Phó Cẩm Vân là bảo bối đáng yêu nhất trong lòng mẹ cậu, Lệ Vân Thường.

Bà là đứa con được sinh ra bởi Lệ lão gia cùng với một hầu nữ thấp kém có vẻ ngoài tương đối ưa nhìn.

Trong đại tiệc sinh thần thứ 18 của mình, Lệ Thường Phong ngoài ý muốn có một mối nhân duyên thoáng qua với cô hầu gái phục vụ cho gia đình hắn .

Lệ gia là một gia tộc lớn, gia chủ Lệ gia lúc bấy giờ là một lão già cổ hủ, ông không cho phép đứa con trai duy nhất của mình dính phải bất kỳ vết nhơ nào.

Ngay lập tức, ả hầu gái bị cưỡng ép phải rời khỏi căn biệt thự, cũng cảnh cáo tất cả những kẻ chứng kiến không được lộ ra bất kì tiếng gió nào.

Một thời gian sau, ả phát hiện bản thân đang mang trong mình dòng máu của Lệ gia. Người đàn bà ấy nhận ra đây là thời cơ tốt nhất giúp ả thoát khỏi số phận nghèo khổ, liền không từ thủ đoạn nắm lấy cơ hội này, thành công quay trở lại nhà họ Lệ, mặc kệ tất thảy sự phản đối, dùng đứa nhỏ để trở mình.

Khi đó, Lệ lão không muốn giọt máu của gia tộc cứ mãi vất vưởng bên ngoài nên cũng đành áp cơn tức giận xuống, thu nạp bà.

Cho tới khi cái thai được 5 tháng, nhận được phiếu xét nghiệm đứa nhỏ mang giới tính nữ, máu trong cơ thể bà như bị rút cạn, không kìm được mà khóc nấc lên.

Với Lệ lão, con gái vốn không đáng coi trọng, chỉ có con trai mới có thể gánh vác cơ nghiệp. Bởi vậy cuộc sống sau này của hai mẹ con không thể chỉ dùng hai chữ "Gian Nan" để hình dung.

Mẹ Phó Cẩm Vân chính là sinh ra trong hoàn cảnh ấy.

Không ai yêu thương, còn ngày đêm chịu sự đánh đập, chất vấn từ người mẹ đã phát điên của mình khiến bà thật sự chịu không nổi. Cũng may, bà không yếu đuối như mẹ của mình.

Dòng máu họ Lệ chảy trong người mang theo sự thông minh cùng quyết đoán. Bà không ngại một tay xây dựng lực lượng cho bản thân, thoát khỏi vũng bùn mang tên hào môn thế gia này, một đường nghịch tập mà đi lên.

Cho đến khi sóng gió đã dần qua đi, bà gặp được Phó Vũ Dương và quyết định giao phó phần đời còn lại của mình cho ông.

Vốn tưởng chính là một kết thúc có hậu, ai lại ngờ đến, đường tình duyên của Lệ Vân Thường bà cũng vô cùng trắc trở.

Mấy năm sau khi sinh hạ Phó Cẩm Vân, bà đệ đơn ly hôn với chồng, rồi cứ thế rời đi, không nói thêm một câu dư thừa nào với đứa con trai còn nhỏ hỏn của mình.

Cuộc sống của Phó Cẩm Vân ở Phó gia có thể nói là địa ngục trần thế.

Năm đầu tiên sau khi mẹ rời đi, cha cậu đối xử với cậu rất tốt. Hắn về nhà rất sớm, hay đem cho cậu nhiều món quà khác nhau. Đêm đến cũng sẽ ôm cậu chặt hơn, như thể níu lấy hơi ấm duy nhất trong căn nhà, lại như muốn thông qua đứa con trai bé bỏng nhìn đến một hình bóng nào khác.

Nhưng một khoảng thời gian sau, hắn không chỉ đi sớm về muộn. Có một lần, hắn quay trở về nhà với bộ dạng say khướt.

Hắn xông vào nhà, khí thế hừng hực, lôi Phó Cẩm Vân ra mà đánh đập, miệng không ngừng rêи ɾỉ: “Con mẹ mày…hứ.c, mày có biết … con mẹ mày đã làm gì không? Con đĩ đấy theo giai…hức…tao bảo mà, sao tự nhiên…lại thành ra thế này. Uổng công... trước giờ, tao đối xử thật lòng…mày xem đi… mày với tao bị nó… ha…ha… xoay vòng vòng...con mẹ nó....”

Cả đêm hôm đó, cậu phải chịu đủ mọi loại tra tấn, phải nghe thấy đủ lời lăng mạ phát ra từ miệng của gã đàn ông từng hết lòng yêu mẹ con cậu.

Trái tim Phó Cẩm Vân lúc đó hình như nát rồi. Cậu còn nghe rõ từng tiếng vỡ vụn. Cậu vì hoàn cảnh của mình mà rơi lệ, bị sự thay đổi nhanh đến chóng mặt này đạp cho không thể nào đứng lên nổi.

Sau lần đó, Phó Cẩm Vân không còn gặp cha cậu lần nào nữa. Nghe nói cha cậu có người mới rồi. Bây giờ cậu chính là một kẻ mồ côi, không cha không mẹ.

Bé con Cẩm vân còn nhỏ như vậy, đối mặt với sự tình như ngày hôm nay không thể chờ thêm một giây nào nữa. Cậu muốn tìm cha cậu nói cho ra lẽ. Hỏi cha cậu có còn tim không? Chẳng lẽ thật sự muốn vứt bỏ cậu, quên đi đứa con này.

Đứa nhỏ luôn tự mình dằn vặt, tự trách bản thân. Là do cậu, mẹ cậu mới rời đi, tại cậu mà cha cậu mới bỏ rơi cậu.

Cậu muốn tìm mẹ cậu.

Phó Cẩm Vân cứ thế chạy đi, mặc cho đôi chân để trần vì cọ phải mặt đường mà bắt đầu chảy máu. Bé con hỏi quản gia, hỏi bà vυ', hỏi hết tất cả những người làm. Ai cũng nói “không biết, không thấy”.

Có người làm còn khinh mệt, kêu cậu cút, lại nhìn thấy dáng vẻ cầu xin thảm thiết của cậu mà rủ chút lòng thương xót cho cậu mẩu bánh mì, bảo cậu đừng chờ nữa, có tìm cũng tìm không được.

Sau này Phó Cẩm Vân mới biết được, bà chính là bởi vì một căn bệnh quái ác mà quyết định rời đi, không mong muốn để lại nỗi tiếc thương cho cha con cậu.

Có lúc cậu cũng tự hỏi, bà nghĩ vì cha con cậu, vậy sao bà không nghĩ nếu cậu một ngày bỗng nghe mẹ nói lời chia ly, lại một ngày phải thông qua ai đó mới biết bà đã qua đời được hai năm rồi, vậy cậu phải làm sao? Rốt cuộc là muốn cậu sống tiếp thế nào?

Về sau, Phó Cẩm Vân được cha bàn giao lại cho nhà ngoại. Giờ cậu mới biết tất cả những thứ mình từng trải qua chỉ là hạt cát. Đây mới chính là địa ngục chân chính chờ đón cậu phía trước.

______________________________

Năm 25 tuổi, Phó Cẩm Vân từ một đứa nhỏ non nớt, yếu đuối trở thành người nắm quyền tập đoàn tài chính lớn nhất đại lục. Hắn mở ra một con đường máu, liều mạng mà xông lên.

Không ai biết hắn đã làm những gì, không ai biết hắn phải trải qua điều gì.

Chỉ thấy một thân hắc y, trên thương trường tàn bạo, không kiêng dè, sát phạt quyết đoán, có thù tất báo, khí thế hệt như thể trải qua hàng trăm lần thoát thai hoán cốt, sát khí trong mắt lãnh đạm đến rùng mình.

Hắn mưu tính từng bước một, dùng 18 năm để lật đổ Lệ gia vốn kiên cường, thay thế vị trí chủ gia, xóa bỏ toàn bộ tên tuổi của nhà họ Lệ.

Những năm này, tình hình kinh tế thế giới lâm vào một đợt khủng hoảng trầm trọng. Sức ảnh hưởng của nó lớn đến nỗi, làm cho thị trường kinh tế ở đại lục gần như chao đảo, hỗn loạn.

Trên các trang tin tức lớn thường xuyên đăng tải những nội dung liên quan đến tình hình hiện tại.

Vào một thời điểm nào đó, trên chuỗi thông tin gần như tương đồng bỗng xuất hiện một vài bài báo đặc biệt:

[GIA CHỦ LỆ GIA LỆ THƯỜNG PHONG ĐỘT NGỘT QUA ĐỜI, TẬP ĐOÀN TÀI CHÍNH PHONG LỆ SỤP ĐỔ]

[XUẤT HIỆN NHIỀU NGHI VẤN TRONG CÁI CHẾT CỦA LỆ LÃO GIA, PHẢI CHĂNG LÀ DO KHÔNG CHỊU NỔI SA CƠ]

[LỆ GIA LỆ THƯỜNG PHONG BỊ TÌNH NGHI DÍNH PHẢI VỤ ÁN BUÔN BÁN HÀNG CẤM, TỰ VẪN ĐỂ TRỐN TỘI]

Hàng chục bài báo với nhiều lý giải khác nhau, gây ra chấn động dư luận một khoảng thời gian.

Sau đó, không biết là cố ý hay vô tình, tất cả những bài báo đều bị ém xuống, không còn một chút phong thanh nào, lại trùng hợp bị một tin tức kinh tế chấn động khác chèn lên, im hơi lặng tiếng mà biến mất.

_______

Phó Cẩm Vân từ đó cũng lui về sau màn.

Ngày 27/05/2030: Chủ tích tập đoàn tài chính Vân Nam Phó Cẩm Vân tạ thế.

Kết thúc màn kịch gió tanh mưa máu.