"Nam Nam, lại đây với ông" - Giọng nói trầm khàn cất lên, mang theo vô vàn sủng nịnh, yêu thương.
Dứt lời, một bóng người nho nhỏ trên tay ôm thú nhồi bông hình tiểu bạch thỏ, lạch bạch chạy ra, có chút vội vàng, hấp tấp leo xuống cầu thang. Đôi dép chưa xỏ hẳn hoi khiến thân hình bụ bẫm hơi lảo đảo giữa đường, nhưng cũng may là cậu nhóc kịp giữ chặt lấy thành cầu thang, ngăn được một pha đáp đất bằng mặt đầy kinh hoàng.
Nhìn cảnh tượng như vậy, Mộ lão mới nãy còn vui vẻ cười đùa lại có chút hoảng hốt: "Nam Nam, con xỏ dép cho đàng hoàng rồi hẵng xuống, bước từ từ thôi, vội gì chứ đứa nhỏ này, hầy". Trái tim còn kinh hoàng nhìn đứa cháu nhỏ hỏn chạy một đường xuống, lại tan chảy khi nghe bé gọi một tiếng "Ông nội". Đỡ lấy đứa cháu trai bé bỏng, Mộ lão xoa đầu bé Nam Nam hai cái.
"Sao hôm nay ông ra ngoài lâu thế, làm Nam Nam chờ mãi, chán quá chừng luôn."
"Rồi rồi, gọi con ra đây là muốn giới thiệu với con một người". Dứt lời, Mộ lão thả cậu xuống: "Đây là Phó Cẩm Vân ca ca, từ nay sẽ sống chung với ông và Nam Nam, con chào anh đi."
"Hửm!"
Mộ Nam Nam nhìn sang bên trái ông nội, thấy một anh trai đang lặng lẽ đứng đó. Dù mới vừa tròn 10 tuổi, không có cái gì gọi là mắt nhìn người, nhưng nhìn anh trai nhỏ này, cậu lại cảm thấy có chút...đẹp trai. Kì lạ! Anh trai chỉ đứng đó thôi cũng làm bé Nam Nam như bị thu hút, muốn lại gần nói chuyện.
Nghĩ là làm, Mộ Nam Nam lại gần anh trai nhỏ, cười nói: "Chào Cẩm Vân ca ca, em là Mộ Nam Nam, Nam trong Nam Nam, Mộ trong Mộ Nam Nam, rất vui được gặp anh."
Chàng trai đối diện vẫn duy trì dáng vẻ lãnh đạm, nhàn nhạt nhìn thẳng cậu.
Ngày trước, những đứa trẻ hắn gặp được không phải khinh thường, dè bỉu thì cũng là sợ hãi, căm ghét hắn. Đây là lần đầu tiên, hắn gặp được người có khí chất thanh sạch như bé con trước mặt đây. Cũng chỉ có đứa trẻ được bảo hộ một cách cẩn thận, sống trong vô vàn yêu thương, chiều chuộng mới có thể nuôi ra tính cách mềm mại như vậy!
Nghĩ đến đây, tâm trạng Phó Cẩm Vân có phần trầm xuống. Hắn đột nhiên nổi lên một chút ác tâm, muốn phá hủy nụ cười xinh đẹp ấy, lôi kéo đứa trẻ này xuống vũng bùn như hắn, vĩnh viễn không thể thoát ra được.
Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt, người thanh niên mang dáng vẻ xinh đẹp, đôi mắt sắc lẹm hơi cong cong, nhếch lên khoé miệng, đáp lời: "Anh là Phó Cẩm Vân, những ngày tới mong em chiếu cố thêm". Nói xong hắn còn tự giễu trong lòng một trận, không biết là do sự giả tạo hắn bày ra này, hay là do đứa trẻ bị hắn dùng một mặt này lừa tới.
"Tất nhiên rồi!". Bé Nam Nam nói xong rồi quay sang ông nội: "Ông ơi, thế giờ anh Cẩm Vân sẽ sống trong nhà mình ạ?"
"Đúng vậy, ông có chuẩn bị trước phòng cho anh Cẩm Vân rồi. Giờ ông nội nhờ bé Nam Nam một việc, con dẫn anh Cẩm Vân đi làm quen trước có được không? Nam Nam thông minh như vậy, chỉ đường cho anh chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?"
"Ông vẫn là chỉ tin tưởng giao nhiệm vụ này cho Nam Nam thôi." Một bộ dạng dỗ trẻ con, lại không giấu được tình yêu và sự nuông chiều của Mộ lão khiến Phó Cẩm Vân không nhịn được nhìn sang ông, có chút trầm ngâm.
Cũng phải thôi, lão cáo già Mộ Thạch Uy, trên thương trường vẫn luôn dứt khoát, uy nghiêm, đối xử với kẻ dưới trướng dù là sai lầm nhỏ cũng không tha thứ, với đối thủ lại càng khắc nghiệt, chính là thâm độc đến tận cùng, tuyệt không chừa lại đường lui. Chính bởi tác phong này của lão mới có thể khiến cho Mộ gia từ một gia tộc cổ truyền sắp thất thế trở nên hùng mạnh như ngày hôm nay.
Phó Cẩm Vân nhớ lại, kiếp trước, trong lúc hắn đang phải vật lộn với một mớ hỗn độn do những kẻ kia bày ra, thì Mộ gia đã sừng sững ở đó như một con mãng xà độc lai độc vãng, không ai dại mà lựa chọn đối địch, chỉ có thể kết giao.
Chính là Mộ gia trước giờ im hơi lặng tiếng, không lộ ra một chút tiếng gió nào. Hắn sống lại một đời cũng chỉ biết, Mộ gia năm thứ 34, đã có một kinh hỉ lớn. Tiểu thiếu gia Mộ Nam Nam trào đời trong sự chúc phúc và yêu thương của cả gia đình.
Con trai cả của Mộ lão, Mộ Hoành Doanh, cũng là cha ruột của Mộ Nam Nam là một thương nhân vô cùng ưu tú, có thể nói là đứa con có tính cách giống với Mộ lão nhất trong ba người.
Con gái thứ hai thì hoàn toàn ngược lại, tự do, phóng túng, mạnh mẽ, còn cậu út là một hoạ sĩ, có phần trầm lặng, tính tình lên xuống thất thường, cũng là đứa thích làm trái ý Mộ lão nhất.
Tuy vậy, cả nhà họ Mộ lại có một điểm chung, là rất bao che người nhà, chỉ cần một người bị thiệt, người còn lại sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Đây chính là giáo dưỡng mà Mộ lão tâm đắc nhất.
Một nhà họ chính là khiến người đời ghen tỵ như thế. Phó Cẩm Vân nhớ về tác phong kia, lại nhìn về phía ông lão giản dị có nụ cười hiền từ, đầy sủng nịnh kia thật sự có phần không thể gán hai hình ảnh này lại làm một. Nụ cười này đặt lên kẻ khác chính là được sủng mà sợ nhưng đặt lên người đứa trẻ này lại khiến người ta có cảm giác, đáng lẽ phải vậy.
"Dạ được". Âm thanh non nớt, thanh sạch của đứa nhỏ đánh tan dòng hồi tưởng của Phó Cẩm Vân. Hắn nhìn về phía cậu.
"Cẩm Vân ca ca, trước em dẫn anh đi tham quan lầu một đã nhé!"
Phó Cẩm Vân nhìn bộ dạng nhỏ bé trước mặt vô thức gật đầu một cái, lại có chút chờ mong vào những ngày tháng sau này.