Đem Yêu Thương Giấu Vào Ánh Trăng Tàn

Chương 24: Không còn cơ hội quay đầu sao?

Đang lúc Trình Lạc Lạc và Thẩm lão phu nhân đang chuyện trò vui vẻ thì Thẩm Thiên Duật đột nhiên đẩy cửa đi vào. Nét cười trên mặt hai người phụ nữ dần dần cứng lại, trong mắt loé lên tia u ám mờ mịt, tựa như một mảng sương dày phủ kín.

“Bà nội…” Thẩm Thiên Duật đứng phía sau lưng Trình Lạc Lạc, hai tay đan vào nhau đặt trước mặt, lưng thẳng tắp, dáng vẻ lạnh lùng thường ngày đã tan đi phân nửa, thái độ nghiêm túc hơn hẳn.

Bà nội Thẩm vốn đã rề rà quên đi chuyện ly hôn giữa hai người, đột nhiên Thẩm Thiên Duật xuất hiện khiến cơn phẫn nộ trong lòng bà một lần nữa sôi trào hừng hực: “Mày còn có mặt mũi tới đây à? Mau cút đi cho khuất mắt… một cô vợ tốt như Lạc Lạc thì không biết đàng giữ, cứ đâm đầu vào một người phụ nữ chẳng ra gì.”

Cơn tam bành của bà nội Thẩm bị ngắt quãng bởi tiếng ho khan kịch liệt, có lẽ do quá kích động dẫn tới trì trệ hô hấp, cả người bà run rẩy, mặt đỏ bừng bừng.

Trình Lạc Lạc hoảng hốt dịch người tới, giúp bà vuốt vuốt sống lưng đã còng đi theo năm tháng của bà: “Bà nội… bà đừng quá tức giận kẻo ảnh hưởng sức khoẻ…”

Thẩm Thiên Duật bước lên muốn đỡ bà nội Thẩm nhưng lại bị bà trừng mắt một cái, hành động cũng theo đó mà sững lại, vẻ mặt không có biểu cảm gì, cánh tay giữa không trung cũng phải lặng lẽ thu về.

Ngồi thêm một lúc nữa, Trình Lạc Lạc tìm cớ rời đi trước, cô thật sự không muốn lại thêm một phút giây nào. Thẩm Thiên Duật không tới thì còn đỡ, chỉ hai bà cháu ù ù ạc ạc tâm sự những chuyện trên trời dưới đất khá vui, nhưng kể từ khi anh xuất hiện đã phá vỡ đi bầu không khí hoà hoãn trước mắt, khiến nhiệt độ giảm xuống trầm trọng, kéo theo đó là sự trầm mặc và những tiếng thở dài nặng trĩu.

Thẩm Thiên Duật chủ động tiễn Trình Lạc Lạc ra cửa, cả hai đều mang sắc lạnh không hé miệng nói câu gì.

Mãi tới khi gần tới cửa bệnh viện, Thẩm Thiên Duật mới khó khăn mở miệng: “Cũng muộn rồi, anh đưa em về.”

Bước chân của Trình Lạc Lạc hơi khững lại, nhưng cũng chỉ vài giây, sau đó lại thẳng đường đi tiếp, ngay cả một ánh mắt cũng không đặt trên người Thẩm Thiên Duật, cô hờ hững lắc đầu: “Không cần đâu! Anh ở lại chăm sóc bà cho tốt là được…”

“Vậy chắc là em đói rồi… hay là chúng ta cùng ăn một bữa nhé! Đã lâu rồi chúng ta không cùng nhau dùng bữa, anh nhớ là em thích ăn thịt hun khói và bò bít tết ở nhà hàng Tây.” Thẩm Thiên Duật vẫn một nắng hai sương không sờn.

Trình Lạc Lạc bỗng nhiên dừng bước, quay sang nhìn anh, ánh mắt mang một màu đen sâu thẳm, cư nhiên không nhìn ra được là cô đang nghĩ gì: “Thẩm Thiên Duật… anh đừng như vậy nữa có được không? Nhìn về phía trước đi… chẳng lẽ một lần vẫn chưa khiến anh đủ thấm sao?”

Đương nhiên Thẩm Thiên Duật hiểu hai chữ “một lần” kia của cô là có ý gì.

Nhưng lần này anh thực sự không cách gì nhích người tiến về phía trước được, mỗi lần nghĩ tới việc đánh mất cô, anh lại thấu hận chính mình, khổ sở chật vật tới mức dở sống dở chết. Tim anh đau, thâm tâm anh rã rời, nước mắt anh trực trào rơi xuống, toàn thân anh rệu rã, thần trí lơ lửng trên mây, làm việc gì cũng không tập trung nổi. Anh thấu hận chính mình, trách khứ bản thân tại sao lại khốn nạn đến thế!

Rõ ràng là anh đã yêu cô từ rất lâu rồi, nhưng tại sao vẫn cố chấp ôm mộng tưởng trong quá khứ, để hết lần này đến lần khác tổn thương cô, để tới lúc muốn quay đầu lại cũng không thể nữa.

Chính anh, là anh đã đẩy quan hệ giữa hai người xuống vực thẳm… không có cách vãn hồi…

**************

Mùa xuân ở thành phố vẫn còn khá lạnh, sớm mai sương mù âm u, trời đυ.c ngầu xám bạc.

Trình Lạc Lạc từ giấc mộng tỉnh dậy, tuỳ tiện dùng tay quệt đi lớp mồ hôi lạnh toát trên trán, rón rén xuống giường, kém rèm cửa lên, lặng lẽ đứng nhìn quang cảnh thành phố chìm sâu trong ảo mộng.

Thân ảnh cô thon gầy, đường cong cơ thể bị bộ đồ ngủ rộng thùng thình trên người che khuất, mái tóc buông xoã hơi rối bù, đôi mắt lấp lánh như giọt nước, tâm tình có chút tạp phức.

Mãi tới khi chuông di động vang lên mới kéo thần thức mụ mị của Trình Lạc Lạc về hiện thực.

Thở dài một tiếng, cô chậm rãi đi tới, cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua tên người gọi, mi tâm khẽ nhíu lại, sau một lúc mới nhấc máy: “Alo…”

“Là tôi…” Thanh âm đầu giây bên kia nam tính lại hơi khàn khàn: “Phó Ngôn Châu…”

“Ừm…” Trình Lạc Lạc hắng giọng đáp một tiếng.

“Nghe nói em trở về rồi?”

“Ừm…”

“Có thời gian ăn bữa cơm không?”

Trình Lạc Lạc không trả lời ngay mà cẩn thận suy nghĩ. Mặc dù Phó Ngôn Châu là bạn của Thẩm Thiên Duật, tận tâm cô cũng chẳng muốn dây dưa, có điều anh ta đã từng giúp đỡ cô nhiều lần, cũng không thể lấy oán báo ơn được.

Nghĩ nghĩ một lúc, Trình Lạc Lạc mới hạ quyết tâm gật đầu: “Được… Trưa nay tôi rảnh…”

Sáng nay cô có hẹn cà phê với Lục Nhiên nên sau khi trò chuyện hàn huyên một lúc, cô lại căn giờ tới nhà hàng ăn cơm cùng Phó Ngôn Châu.

Hai người ngồi đối diện nhau trong căn phòng kín của nhà hàng Nhật sang trọng, ngoài lúc gọi món ra thì cả hai gần như đều trầm mặc không nói gì, lơ đãng quan sát cấu trúc thiết kế phòng nhằm áp chế đi cảm giác không thoải mái trong lòng.

Có quỷ mới biết được hai người họ lúng túng và khẩn trương tới mức nào.

Thời gian qua rất lâu, Phó Ngôn Châu mới mở miệng đánh tan đi sự trầm mặc: “Ờ thì… nghe nói Thẩm lão phu nhân bị bệnh… em quay về thăm bà ấy… vậy có ý định quay lại với Thẩm Thiên Duật không?”

Nghe Phó Ngôn Châu hỏi xong, cả người Trình Lạc Lạc đột nhiên căng cứng, sắc mặt không chút biểu tình, nhưng ánh mắt cô nhìn anh ta hơi kì quái không có từ ngữ nào có thể diễn tả được.

Cô liếʍ môi, đem sự khô khan trên đó vơi đi, sau đó mới chậm rãi lắc đầu: “Không có.”

Phó Ngôn Châu định nói gì đó nhưng vẫn là Trình Lạc Lạc nhanh chân cướp lời trước: “Hiện tại một mình em sống rất tốt, em không có ý định kết hôn, càng không có ý định tái hôn.”

Những lời Phó Ngôn Châu lên tới cửa miệng chỉ có thể nuốt ngược trở lại, không cách gì thốt ra ngoài được.

Có thể đừng quay lại với Thẩm Thiên Duật được không?

Có thể nhìn anh lấy một lần không?

Anh đã phải chuẩn bị rất lâu mới có đủ dũng khí phá tan đi tầng lớp rào cản trong lòng, chuẩn bị thổ lộ, lại không nghĩ bản thân còn chưa kịp nói lời nào, đã bị cô đem đao chém một nhát chí mạng, mọi sự cố gắng trước đó đều biến thành công cốc.