Đem Yêu Thương Giấu Vào Ánh Trăng Tàn

Chương 22: Đánh mất em

Sau một lúc miên man trong đống suy nghĩ dập dềnh, thần trí Thẩm Thiên Duật dần dần quay về thực tại, lặng lẽ quay đầu nhìn sang cô gái bên cạnh, thấy cô đã dựa người ra sau ghế ngủ say, liền với lấy chiếc áo vest đắp lên người cô.

Không gian trong xe nhỏ hẹp, lại yên tĩnh, khiến Thẩm Thiên Duật có thể nghe được hơi thở đều đặn thơm mát của Trình Lạc Lạc. Cô ngủ rất say, hai hàng mi cong dài cụp sâu xuống, dính chặt lấy nhau, đôi môi màu hồng nhạt không chút động tĩnh, nằm im lìm tựa như hai cánh hồng ghép lại, lúc này cô thật yên tĩnh và xinh đẹp.

Chỉ đáng tiếc là anh đã đánh mất người phụ nữ ấy!

**************

Sau gần một tiếng chạy xe, hai người cuối cùng cũng tới cổng sân bay, Trình Lạc Lạc đồng lúc mở mắt, đôi con ngươi đen nháy có chút mơ hồ nhìn ra bên ngoài cửa kính, khi trông thấy hàng chữ “sân bay quốc nội”, cơn tỉnh ngủ dần biến mất, ngay sau đó cô liền mở thắt dây an toàn, xuống xe.

Thấy Thẩm Thiên Duật cũng đi xuống, lại thêm một loạt động tác thành thục như lấy vali khỏi cốp, đóng cửa xe, xoay người kéo hành lý đi vào sảnh chính sân bay.

“Đi thôi!” Thanh âm trầm thấp dễ chịu, ngữ khí mang theo âm hưởng lạnh lùng.

Trình Lạc Lạc nhíu mày: “Còn xe thì sao?”

“À…” Thẩm Thiên Duật cong nhẹ khoé môi, ánh mắt nhìn cô có mấy phần dịu dàng: “Lát nữa sẽ có người tới lấy…”

Chỉ là tuỳ tiện hỏi một câu như thế, Trình Lạc Lạc cũng không suy nghĩ nhiều, muốn đi tới lấy hành lý của mình từ tay Thẩm Thiên Duật, nhưng anh một mực không cho, hết cách cô đành mặc kệ anh, quay người đi thẳng vào quầy soát vé.

Cả quá trình đi từ cửa sân bay cho tới khi lên máy bay, Thẩm Thiên Duật đều âm thầm đi phía sau cô, không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng nhìn sườn mặt cùng chiếc ót trắng nõn nà của cô, có đôi lúc muốn mở lời nói gì đó nhưng sợ cô cáu giận nên đành ngậm miệng.

Mà Trình Lạc Lạc không lạnh không nóng theo từng bước làm thủ tục, không một lần ngoái đầu nhìn lại, một mạch đi thẳng lên máy bay, cũng không thèm đoái hoài xem Thẩm Thiên Duật có theo kịp hay không.

Điều đó khiến cõi lòng Thẩm Thiên Duật trồi lên cảm giác mất mát và bi thương, trái tim âm ỉ giống như có cây kim đâm chọt trong đó.

Bởi vì Thẩm Thiên Duật đã đặt vé từ trước nên Trình Lạc Lạc chỉ có thể miễn cưỡng đi theo anh tới khoang hạng thương gia, cắn chặt răng chi một khoản tiền đắt đỏ cho chuyến bay này. Mặc dù nói anh đã đặt vé giúp nhưng cô lại chẳng muốn liên quan gì tới anh nữa, nên nằng nặc đòi trả tiền vé cho bằng được, dẫu cho phải dốc cạn tài sản cũng không chịu nhận tấm vé kia của anh.

Vừa ngồi xuống ghế, Trình Lạc Lạc đã vội vàng lấy di động ra, không ngẩng mặt mà hỏi Thẩm Thiên Duật: “Tiền vé bao nhiêu tôi trả anh?”

Nghe cô nói thế, Thẩm Thiên Duật nhất thời sững sờ, có lẽ bản thân anh chưa từng nghĩ tới việc cô sẽ khách khí với mình như thế! Qua một lúc lâu, anh mới âm lãnh mở miệng đáp: “Không cần…”

“Bao nhiêu…” Trình Lạc Lạc không mấy kiên nhẫn hỏi thêm lần nữa.

Thở dài trong lòng, Thẩm Thiên Duật cố gắng biện bạch: “Anh không thiếu chút tiền đó… cho nên…”

Nhưng lời anh còn chưa kịp dứt đã bị cô cắt ngang: “Là tôi không muốn mắc nợ anh, nếu anh không nói thì bây giờ tôi lập tức xuống máy bay…”

“Hai triệu…” Thanh âm mang một phần uỷ khuất, một phần man mác…

Sở dĩ từ lúc Thẩm Thiên Duật nhận được điện thoại của quản gia đã vội vàng đặt vé máy bay trở về thành phố, sau đó lại chợt nhớ tới Trình Lạc Lạc, nên đã luôn tiện đặt thêm tấm vé nữa. Bởi vì anh nghĩ tình cảm giữa cô và bà nội luôn tốt, hẳn khi cô biết bà bị bệnh cũng sẽ quay về, nhưng anh không dám chắc là cô sẽ chịu đi theo mình, cũng chỉ muốn thử vận may một chút không ngờ cô vậy mà lại thật sự đồng ý. Chỉ là lúc nghe thấy cô muốn trả tiền vé thì lòng anh bất chợt chùn xuống, sắc mặt âm trầm hơn hẳn.

Sau khi chuyển khoản thành công, Trình Lạc Lạc cất di động vào túi, khoanh tay trước ngực, dựa lưng sau ghế, nhắm chặt hai mắt lại, kể từ đó không hề hé mắt thêm lần nào nữa.

Thẩm Thiên Duật không biết là cô thật sự ngủ hay chỉ đơn giản là không muốn nhìn thấy anh, không muốn nói chuyện cùng với anh nên mới chọn cách giả chết, nhưng kì thực khoảnh khắc ấy trái tim anh gần như vụn vỡ, cổ họng khan khốc tựa như bị một đốm lửa đốt cháy.

Anh cứ lẳng lặng nghiêng đầu nhìn sang phía cô, dẫu cho cô đang quay lưng về phía mình, chỉ có thể ngắm trúng mái tóc loà xoà chấm vai buông xoã trên chiếc ghế màu đen nhám, cả người cô hơi co rút lại, giống như chú ốc sên đang thu mình trong lớp vỏ bọc của bản thân, không muốn để người khác nhìn thấy bất cứ biểu tình gì trong mắt.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua…

Mãi tới khi máy bay hạ cánh, Trình Lạc Lạc mới chậm rãi mở mắt, nhưng cô vẫn một mực không thèm để ý tới Thẩm Thiên Duật, hoàn toàn xem anh giống như một kẻ vô hình.

Tận khi ra khỏi cửa sân bay, Thẩm Thiên Duật cuối cùng không chịu nổi nữa mới vươn tay túm lấy tay cô kéo lại: “Em định dùng thái độ này với anh để tới bệnh viện thăm bà sao?”

Bước chân của Trình Lạc Lạc khựng lại, ngẩng ánh mắt nhàn nhạt lên nhìn anh, trong đáy mắt cô không có lấy một gợn sóng: “Chuyện ly hôn sớm muộn gì cũng phải nói cho bà biết, tôi không muốn gạt bà…”

Không hiểu sao lực bàn tay của anh đột nhiên tăng mạnh, bóp chặt cổ tay cô, khiến cô đau đến mức cau chặt mày.

Sau khi hoàn hồn Thẩm Thiên Duật liền bị ánh mắt lạnh lẽo của cô quắt tới, giật mình nới lòng vòng tay, cất lên thanh âm có phần nài nỉ: “Sức khoẻ của bà không tốt, có thể nói chuyện này sau được không?”

Cho dù thế thì Trình Lạc Lạc vẫn không chút mềm lòng, cô hờ hững gỡ bàn tay Thẩm Thiên Duật khỏi cổ tay mình, không nhanh không chậm đáp: “Chuyện này giấu càng lâu càng khiến bà sốc, tốt nhất nên thành thật. Nếu anh không nói được thì cứ để tôi, yên tâm… tôi sẽ tự biết chừng mực…”

Nhận thấy thái độ của cô kiên quyết như thế trong lòng anh cực kì hỗn loạn, có âu lo, có khổ sở, có chật vật, cũng có khẩn trương.

Lặng người đứng hình bóng lưng Trình Lạc Lạc hoà mình trong đám đông, hốc mắt Thẩm Thiên Duật bỗng cay cay, sống mũi ửng đỏ, hít hà hương gió xuân cũng trở nên lạnh giá.