Sau Khi Xuyên Thành Thiếu Gia Giả, Cả Nhà Đều Trọng Sinh

Chương 5: Tôi chỉ có một em trai

Editor: sukiee

Người làm vườn đôi mắt không tự giác trừng lớn, hắn ta như thể nghe được điều gì không thể tin được.

Người khác không biết, hắn trông coi sân vườn, đương nhiên biết tầm quan trọng của cây hướng dương này đối với Thẩm ảnh đế, toàn bộ ngọn núi phía sau này đều là đất tư nhân của Thẩm gia, hắn còn nhớ, năm đó có một minh tinh nổi tiếng đang quay phim trong biệt thự phía trước, người đó nghe nói sau núi có một loại cây kỳ lạ, Mọi người đều khuyên cậu ta không nên bén mảng đến đó nhưng cậu ta nhất quyết không nghe.

Tiểu minh tinh đó ỷ mình có kim chủ sau lưng, anh ta liền hiên ngang bước vào cấm địa.

Sau sự viện này Thẩm ảnh đế không nổi giận, thậm chí còn cười cho qua, mọi người trong giới đều nghĩ Thẩm ảnh là người tốt, nhưng sau đó, vị minh tinh kia như bốc hơi khỏi thế giới, không còn có xuất hiện trước công chúng.

Anh ta bị đóng băng vĩnh viễn.

Trong nội bộ, không ai dám đắc tội Thẩm Lâm Kiệt, toàn bộ vòng đều đến run rẩy.

Đang chìm trong suy nghĩ, một người làm vườn khác cách đó không xa.

Người làm vườn tóc dài vừa đến gần, liền thấy dưới gốc cây, một bông hoa đã bị người dẫm hỏng rồi.

“Trời ơi……”

Bởi vì góc độ, người làm vườn tóc dài không thấy được Thẩm Lâm Kiệt, chạy nhanh tới ngồi xổm xuống, tiếc nuối nói: “Hoa này rất vất vả mới trồng thành công, hôm qua mới đâm chồi, sao giờ lại gãy rồi?”

Giản Tinh Xán theo ánh mắt nhìn lại, lúc này mới phát hiện, chỗ đó là chỗ cậu xém bị té, xung quanh là những đóa hoa màu trắng sữa xinh đẹp, một trong số đó đã bị gãy, do Thẩm Lâm Kiệt vì kéo cậu nên không cẩn thận giẫm lên.

Xem phản ứng của người làm vườn, hoa này chắn hẳn rất quý.

Người làm vườn tóc dài nói xong thì nhìn lại, nhìn đến Thẩm Lâm Kiệt nháy mắt cứng đờ, liền thân trọng kêu: “Tiên sinh……”

Giản Tinh Xán nhìn nàng nói: “Xin lỗi, là tôi không cẩn thận dẫm lên, không liên quan đến anh ta.”

Người làm vườn sửng sốt.

Bên cạnh Thẩm Lâm Kiệt ánh mắt có chút ngoài ý muốn rơi trên người tiểu gia hỏa đang che chở cho mình.

Giản Tinh Xán mím môi, lấy hết can đảm: “Thực xin lỗi vì đã tổn thương những bông hoa này, tôi sẳn sàng bồi thường.”

Người làm vườn càng là há hốc mồm, chưa kể những cây lá hoa cỏ trong vườn này đều là báu vật vô giá, lùi một bước mà nói, toàn bộ sơn cốc đều là của Thẩm Lâm Kiệt, Giản Tinh Xán nói muốn bồi thường, cũng không nên nói với cô mà nên nói với vị tiên sinh bên cạnh nha!

Bầu không khí nhất thời có chút yên tĩnh.

Liền nghe được Giản Tinh Xán lại yếu ớt bổ sung: “Chỉ là hiện tại tôi không mang theo tiền, có thể viết giấy nợ không, tôi ngày khác nhất định sẽ đền bù.”

……

Người làm vườn lại lần nữa há hốc mồm.

Trong bầu không khí kỳ lạ không thể giải thích này, một tiếng cười nhẹ vang lên.

Thẩm Lâm Kiệt bước vài bước đến trước bông hoa, thấp giọng mở miệng: “Nó không bị hỏng, đi lấy công cụ trồng lại một lần nữa ở chỗ mát mẻ là có thể sống.”

Những người làm vườn nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm.

“Một bông hoa cũng đáng để ầm ĩ .”

Thẩm Lâm Kiệt duỗi thẳng lưng, người đang ông vô hình mang đến cảm giác áp bách, hắn giọng nói thong thả ung dung: “Đi thôi.”

Hai người làm vườn như trút được gánh nặng, vội vàng rời đi.

Gió xuân tháng ba thổi nhè nhẹ qua sơn cốc, những cánh hoa hướng dương theo gió mà rơi, người làm vườn rời đi, xung quanh đột nhiên yên tĩnh, ánh mặt trời có chút loá mắt, nhưng không khí lại rất ấm áp.

Giản Tinh Xán có chút ngốc ngốc.

Khi cậu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, ánh mặt trời có chút chói mắt, cậu không tự chủ nheo nheo mắt, vừa nghĩ đến những hành vi ban nãy, lập tức có chút co quắp và khẩn trương, đang muốn âm thầm xê dịch.

Thẩm Lâm Kiệt không hề di chuyển, ánh mắt dừng trên người cậu, giọng nói không nhanh không chậm: “Sợ tôi?”

Giản Tinh Xán hầu kết lăn lộn, do dự một lát, rốt cuộc vẫn nhẹ nhàng lắc đầu.

Thẩm Lâm Kiệt cười khè như phát hiện điều gì đó thú vị, nhướng mày, giọng nói lại mang theo ít tính khí: “Lá gan của cậu rất lớn, biết hoa đó quý giá lắm không, còn dám nhận tội thay tôi?”

Giản Tinh Xán nghẹn lời.

Cậu cũng không biết giải thích như thế nào.

Cậu đã từng rất hoạt bát, nhưng sau trăm năm sống ở Tề Võ Sơn giống như tra tấn, cậu bây giờ như hao mòn cảm xúc, thậm chí vì lâu ngày không tiếp xúc với ai, dần dần cậu không thể diễn tả cảm xúc của mình bằng lời.

Giản Tinh Xán trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Gan tôi không lớn.”

Thẩm Lâm Kiệt có chút ngoài ý muốn nhướng mày, không trả lời.

Anh cho rằng Giản Tinh Xán nói không nên lời, Giản Tinh Xán lại ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sạch sẽ lại chân thành tha thiết: “Bởi vì anh là người tốt, tôi không muốn liên lụy anh.”

……

Không khí trở nên yên lặng.

Cách đó không xa hương hoa bay thoang thoảng, lướt nhẹ qua quần áo màu trắng của Giản Tinh Xán, lại lướt qua bên người Thẩm Lâm Kiệt.

“Người tốt?” Giản Tinh Xán nghe được Thẩm Lâm Kiệt nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, người đàn ông từ trên cao nhìn xuống nhìn cậu, trên mặt không lộ ra cảm xúc, Giản Tinh Xán cho rằng anh muốn nói gì đó, anh lại xoay người, lãnh đạm nhắc nhở: “Nơi này là đất tư nhân tư, không nên ở lâu, rời đi đi.”

Giản Tinh Xán ngẩn người.

Cậu nhìn bóng dáng người đàn ông, trầm mặc một lát rồi bước đi.

Nhưng vừa đi được vài bước, cổ chân đau đớn, cậu nhìn xuống, hóa ra vừa rồi xém té, cẳng chân cọ xát vào sỏi bên đường, khi nãy không có để ý, bây giờ mới thấy vết máu bên miệng vết thương.

Giản Tinh Xán cau mày.

Cậu đang suy nghĩ nên xử lý thế nào thì một chiếc khăn trắng sạch sẽ đưa tới.

Giản Tinh Xán ngẩng đầu, nhìn gương mặt đẹp trai của Thẩm Lâm Kiệt, nghe anh nói: “Ấn lại, trở về trang viên sẽ cho người băng bó vết thương cho cậu.”

Nói xong, Thẩm Lâm Kiệt chuẩn bị rời đi.

Giản Tinh Xán gọi một tiếng: “Chờ một chút.”

Thẩm Lâm Kiệt xoay người, anh vẫn luôn lãnh đạm, đối với người lạ không có kiên nhẫn, lần này vì thấy đứa nhỏ này ngốc ngốc lại đáng thương nên mới giúp đỡ, anh cũng không có ý định kết bạn: “Còn việc gì?”

Giản Tinh Xán do dự một lát, vẫn là mở miệng: “Hôm nay cảm ơn anh, chúng ta có thể trao đổi phương thức liên lạc không?, tôi sẽ đem khăn trả lại cho anh".

Nói thật, nhiều năm qua có rất nhiều người muốn leo lên người anh ta, đã gặp qua rất nhiều người như Giản Tinh Xán. Dựa theo bình thường mà nói, anh chắc chắn sẽ trực tiếp từ chối. Nhưng lời còn chưa nói khỏi miệng lại bắt gặp cặp mắt kia.

Đó là một đôi mắt đen trong veo, như một con suối sâu, mang theo chút thận trọng cùng cầu xin, không trộn lẫn tạp chất nào.

Anh có chút hoảng loạn, tựa như thấy được bóng dáng ai đó.

Giản Tinh Xán cúi đầu nói: “Nếu quấy rầy anh thì……”

Một tấm danh thϊếp xuất hiện trước mặt cậu, đó là một tấm danh thϊếp màu đen được mạ vàng, nếu là một người trong giới có khả năng sẽ sợ hãi phát ra tiếng, còn người bình thường chỉ nghĩ đây là một cách liên lạc bình thường, mấy năm nay, thân phận của Thẩm ảnh đế luôn ở trên cao khiến nhiều người ngưỡng mộ, muốn phương thức liên hệ cá nhân của anh khó như lên trời!

Thẩm Lâm Kiệt giọng nó trầm thấp thành thục: “Phương thức liên hệ ở mặt trên, không cần nói việc khác.”

Giản Tinh Xán ngơ ngác nhận lấy, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, một khắc kia, cậu cảm thấy nhiệt độ cơ thể Thẩm Lâm Kiệt thấp hơn người thường, lạnh băng, làm cả người cậu run nhẹ.

Thẩm Lâm Kiệt nâng lên mí mắt nhìn cậu một cái, không nói nữa, xoay người rời đi.

……

Giản Tinh Xán sau khi lấy lại tinh thần đem miệng vết thương tạm băng bó sau đó mới đem danh thϊếp bỏ vào trong túi, quay đầu lại lưu luyến nhìn hoa hướng dương cùng bảng hiệu, rồi dựa theo đường cũ rời đi.

Không đi được bao xa, liền thấy người hầu đang tìm cậu.

Người hầu có chút sốt ruột: “Giản tiên sinh, tôi còn tưởng rằng ngài đi lạc rồi.”

Giản Tinh Xán giải thích nói: “Tôi đến nơi khác đi dạo một lát.”

Người hầu tìm được người, thở một hơi nhẹ nhõm, lại vội vàng nói: “Từ lão gia biết ngài đã tới, rất muốn gặp ngài, ông ấy đang ở lầu hai chờ ngài!”

Hình như là gia gia của nguyên chủ.

Giản Tinh Xán có ký ức mơ hồ của nguyên chủ, Từ lão gia không phải ông ruột, mà là người có ơn với ba mẹ nguyên chủ, sau khi ba mẹ nguyên chủ qua đời, ông Từ chăm sóc nguyên chủ rất tốt, có thể nói ông ấy đối xử với nguyên chủ như cháu của mình.

“Tốt.” Giản Tinh Xán từ suy nghĩ hoàn hồn, trả lời: “Tôi biết rồi. ”

……