Sau khi một đám người rời khỏi, Cố Cẩm kéo cậu nhóc sau lưng mình đang ngó đầu ra nhìn.
Cố Cẩm lại một lần nữa xác nhận cậu nhóc cao lên rồi, cũng cứng cáp hơn so với trước đây không ít.
Bây giờ cậu nhóc đã cao trên eo cô, không còn nhẹ như trước.
Cô vươn tay vỗ vai cậu, lộ ra nụ cười hài lòng: “Không tệ, bồi bổ lâu như vậy, cuối cùng em cũng có da có thịt, cao hơn một chút. Giờ phải bồi bổ nhiều thêm để cao thêm nữa, so với mấy đứa bạn cùng tuổi, em vẫn còn hơi thấp.”
Câu này đã tổn thương trái tim An Minh Tế rồi.
Tất nhiên là cậu biết mình có hơi lùn, nếu không trước đó cậu cũng không bị đám trẻ con bắt nạt.
Với chiều cao của mình, cậu cũng cảm thấy rất bất lực.
Nhất là lúc đứng chung với chị A Cẩm, cậu rất muốn mình cao thật nhanh, muốn mình cao hơn cô, không muốn bị cô bảo vệ sau lưng nữa.
Cậu nhóc: “Em sẽ cao lên mà!”
Giọng cậu rất kiên quyết, nghe cứ như mấy đứa trẻ đòi trưởng thành.
“Ừ, Tiểu An sẽ cao lên thôi.”
Cố Cẩm đi vào trong phòng, giọng nói tràn đầy ý cười.
An Minh Tế nhíu mày lại, lộ ra vẻ phiền não.
Sao cậu lại không nghe ra chị A Cẩm đang đùa mình chứ.
Cậu hận mình quá kém cỏi.
An Minh Tế ủ rũ, cúi đầu vào phòng tiếp tục học tập.
Cậu nhất định sẽ cao lên, đó chỉ là vấn đề thời gian thôi.
...
Mọi chuyện giống như Cố Cẩm đã nghĩ, mấy người bác trai tới nhà trưởng thôn cắt đứt quan hệ với nhà họ Trần.
Từ nay về sau hai nhà không được qua lại với nhau, cũng không cho phép nhà họ Trần tới nhà họ Cố.
Cố Cẩm không biết tình hình cụ thể, nhưng cô hiểu, nếu không có lý do chính đáng, trưởng thôn sẽ không làm vậy.
Cơm tới hôm nay do Cố Cẩm làm, mọi người đều ăn với thái độ trầm lắng.
Sau khi ăn xong ai về phòng người nấy.
Cô và cậu nhóc cũng đi ngủ từ sớm.
Sáng hôm sau, có một vị khách tới tìm Cố Cẩm.
Lúc đó cậu nhóc đang học trong phòng.
Cố Cẩm dạy kèm bên cạnh cậu, nhưng cô rất ít cơ hội để mở miệng, bầu không khí giữa hai người rất ấm áp.
Cho tới khi anh họ tới.
“Tiểu Cẩm, bên ngoài có một người tên Lương Hạ tới tìm em.”
Nghe thấy cái tên này, Cố Cẩm đã nghĩ ra ngay Lương Hạ là ai rất nhanh.
Không chỉ cô nhớ ra, mà ngay cả An Minh Tế cũng vậy, cậu dừng bút lại ngẩng đầu nhìn cô.
Cố Cẩm nhìn anh họ, khó hiểu nói: “Anh ta tới làm gì?”
“Ai mà biết, hôm qua lúc tới nhà trưởng thôn, anh thấy anh ta đứng với đội trưởng đội sản xuất thôn họ Trần.”
Lúc đó anh ta mới biết, người này là người yêu cũ trước đó của Trần Lệ Lệ.
Cố Gia Kiệt ở cạnh An Minh Tế, nhìn quyển vở chi chít chữ của cậu mà đau hết cả đầu.
Anh ta nói: “Đúng rồi, cái người tên Lương Hạ này cũng là người trước đó đã đính hôn với Trần Lệ Lệ, anh ta cũng biết chuyện xảy ra hôm qua.”
Cố Cẩm gật đầu: “Anh ta ở đâu?”
“Ở ngoài cổng đấy.”
“Em đi xem sao.” Cố Cẩm đứng dậy rời khỏi.
Vừa đi được hai bước, cô đã quay đầu căn dặn: “Em ngoan ngoãn học đi, chị về nhanh thôi.”
“Vâng.” An Minh Tế gật đầu.
Sau khi cô rời đi, vẻ mặt ngoan ngoãn trên mặt cậu đã biến mất, trở thành khuôn mặt không chút cảm xúc.
Cố Gia Kiệt thấy vậy, bĩu môi ngồi phịch lên giường.
“Biết ngay thằng nhóc nhà mi trong ngoài bất nhất mà, cũng không biết Tiểu Cẩm nhìn chúng nhóc cái gì mà lại coi nhóc như bảo bối!”
An Minh Tế ngẩng đầu lạnh lùng nhìn dáng vẻ cà lơ cà phất của anh ta, lúc này anh ta không còn dáng vẻ nghe lời ở trước mặt chị A Cẩm nữa, cậu biết người này giống mình, đều giả vờ trước mặt chị A Cẩm.
Hai người đều là sói đuôi to, kẻ tám lạng, người nửa cân.
Không cảm nhận được sự uy hϊếp, An Minh Tế cúi đầu tiếp tục học bài, chỉ là lần này cậu không thể bình tĩnh được.
Cố Gia Kiệt nhìn thấy ánh mắt cậu.
Đó là ánh mắt phòng bị cảnh giác, không có ác ý gì cả.
Thực ra đối với An Minh Tế, Cố Gia Kiệt thấy rất phức tạp.
Tuy anh ta là côn đồ, ngày thường chơi bời lêu lỏng, nhưng chưa bao giờ bắt nạt cậu bé.
Song cũng chưa bao giờ ngăn cản người khác bắt nạt cậu, đa số đều khoanh tay đứng nhìn.
Lúc cậu nhóc bị bắt nạt, trong mắt sẽ xuất hiện ánh sáng hung ác, khiến anh ta thấy rất thú vị.
Có điều anh ta không ngờ con sói nhỏ này không bị bắt nạt đến chết, mà lại được em họ mình nhặt về nuôi.
Cố Gia Kiệt nhìn chằm chằm ánh mắt An Minh Tế, còn cậu nhóc coi như không thấy.
Thời gian vô thức trôi đi, thực ra cũng chỉ mới qua mấy phút thôi mà Cố Gia Kiệt đã không ngồi nổi nữa.
Anh ta đá nhẹ vào An Minh Tế một cái, dù sao đây cũng là cục vàng của em họ, sao anh ta có thể đánh thằng nhóc này được.
An Minh Tế khó hiểu ngẩng đầu.
Cố Gia Kiệt đi lên, cười hềnh hệch: “Nhóc đoán xem Tiểu Cẩm và Lương Hạ nói gì?”
An Minh Tế lắc đầu.
“Hay là chúng ta đi xem đi?”
Cố Gia Kiệt vừa nhắc tới, cậu nhóc đã đồng ý luôn.
Cậu để bút xuống, đóng sách lại, đi ra ngoài cửa.
Cố Gia Kiệt há mồm trợn mắt mà nhìn.
Vừa đi tới cửa, thấy anh ta không theo sau, cậu quay đầu nhíu mày nói: “Anh có đi không?”
“Đi!”
Cố Gia Kiệt đứng dậy bước nhanh theo.
Lúc này anh ta đang nghi ngờ con sói nhỏ này chỉ chờ anh ta mở miệng ra nói.
...
Ngoài cổng nhà họ Cố.
Cố Cẩm nhìn thấy Lương Hạ mặc đồ công sở màu lam, đứng trước cổng.
Anh ta thấy cô, mắt lúc sáng lúc tối, sau đó hiện lên vẻ áy náy.
Lúc Cố Cẩm đi tới trước mặt anh ta, anh ta nói: “Tôi đã biết chuyện hôm qua rồi, xin lỗi.”
Cô không hiểu về lời xin lỗi của anh ta cho lắm, chuyện của hai Cố - Trần, anh ta không cần phải xin lỗi.