Cô biết rằng đào nhân sâm đòi hỏi kỹ năng, vì vậy cô cẩn thận đào phần có chứa rễ nhân sâm.
Sau khoảng mười phút, cuối cùng cũng đào được một cây nhân sâm.
Cố Cẩm nhìn sâm trong tay, nhíu mày lại, trong mắt lướt qua vẻ tiếc nuối, trên mặt hiện lên cảm xúc không hài lòng.
Rễ nhân sâm bị đứt ở trong đất rồi, ngay cả phần thân dưới cũng bị mất một đoạn.
Nhân sâm đào ra dài tầm một ngón tay, không nhỏ, trông có vẻ được mấy chục năm.
Cô không biết nên đào nhân sâm thế nào, những cái rễ nhân sâm rất dễ bị đứt.
Bỏ nhân sâm vào trong sọt tre trên lưng, Cố Cẩm tiếp tục đi về phía trước. Trong lòng nghĩ nếu lại gặp nhân sâm, cô có thể thử dùng linh lực điều khiển nó xem có thể kéo nhân sâm ra khỏi đất hay không.
Đi được mấy phút, Cố Cẩm lại may mắn gặp được nhân sâm tự nhiên.
Có lẽ cô đã tìm được một nơi nhân sâm mọc thành cụm.
Nơi mọc đầy rêu xanh này được cây cối rậm rạp phủ kín. Có thể nói quanh năm không nhìn thấy ánh mặt trời, nên nhân sâm ở khu vực này sinh trưởng rất tốt, cành rất cao, có vẻ cũng có tuổi đời khá lâu.
Phát hiện ra vùng ven sâm này, Cố Cẩm nở một nụ cười xinh đẹp.
Lần này cô từ bỏ việc đào nhân sâm bằng xẻng nhỏ. Cô đặt cái sọt tre sau lưng sang một bên, đi đến trước cây nhân sâm gần nhất, ngồi xổm xuống đặt tay lên cành của nhân sâm.
Công pháp Phượng Linh Quyết được vận chuyển, linh lực trong cơ thể tập trung ở đan điền, dần dần chuyển tới cánh tay.
Cảm nhận thấy linh lực ở cánh tay tràn đầy, Cố Cẩm di chuyển bàn tay đặt ở cành nhân sâm lên trên.
Chỉ thấy nhân sâm đang di chuyển lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Thấy cảnh này, Cố Cẩm không ngừng vận chuyển công pháp để linh lực trong cơ thể luôn tràn đầy.
Dùng linh lực để đào nhân sâm nhanh hơn dùng xẻng nhỏ nhiều, chỉ mấy phút một cây nhân sâm tự nhiên hoàn chỉnh đã ra khỏi đất.
Mỗi một sợi rễ của nhân sâm đều rất hoàn chỉnh, nhân sâm này so với cái lúc trước còn lớn hơn, thoạt nhìn rất lâu năm rồi.
Lần này Cố Cẩm không để nó vào sọt tre mà là đưa vào không gian.
Sau đấy cô tiếp tục đào nhân sâm, mỗi một cây nhân sâm đào ra đều không hề nhỏ. Nhìn những sợi rễ dày đặc khiến người ta yêu thích liền biết số tuổi của nó không hề thấp.
Phải mất hơn một nửa tiếng để đào hết vùng nhân sâm này, nhân sâm được đào ra có to, có nhỏ, tầm mấy chục cây.
Sau khi đào được nhiều nhân sâm như vậy, Cố Cẩm không tham lam tiếp tục tìm kiếm nữa. Cô ném hết những cây nhân sâm hoàn chỉnh vào không gian, đeo sọt tre lên lưng rồi xoay người đi xuống núi.
Đoạn đường trở về rất nhẹ nhàng, cô tiện tay đào một ít rau dại có giá trị dinh dưỡng cao, còn tìm được một ít nấm dại, chất đầy đến miệng sọt trên.
Khi xuống núi, nhìn thấy bác gái vẫn đang đào rau dại cùng em họ và những dân làng khác, Cố Cẩm đi tới: “Bác ơi, giỏ rau của cháu đầy rồi, cháu về trước đây ạ.”
Trần Hồng đứng thẳng người, liếc mắt nhìn sọt tre sau lưng cô, phát hiện trong sọt có rất nhiều rau dại nhìn qua rất tươi ngon.
Bà ta tỏ vẻ hài lòng: “Đi đi.”
Khi Cố Cẩm rời đi, cô phát hiện sau lưng mình có mấy dân làng nhìn cô chằm chằm với ánh mắt vô cùng kỳ lạ.
Cô biết tại sao, chắc chắn là chuyện cãi nhau với vợ ông Hai Lưu lần trước đã để lại danh tiếng xấu cho cô.
Có điều cô không quan tâm.
Lúc này trong lòng Cố Cẩm chỉ nghĩ tới nhân sâm trong không gian, hy vọng có thể bán được giá tốt, cô đỡ phải chạy vạy vay tiền khắp lơi.
Về tới nhà, cô đặt sọt tre vào trong bếp.
Sắc trời không còn sớm nữa, Cố Cẩm quyết định sẽ nấu cơm.
Món đầu tiên là thịt xào măng, sau khi nấu xong thì đổ ra đĩa. Mùi măng thơm nức mũi, sắc vàng óng ả vô cùng ngon miệng.
Trộn rau dại với tỏi, hành, muối, món nộm giải ngấy thanh mát đã xong.
Cô cầm lấy chim trĩ lần trước Đỗ Ái Thanh cho, nấu nước nóng vặt sạch lông rồi cho vào nồi ninh nhừ.
Sau khi bỏ các loại gia vị, cô lại tìm mấy quả táo tàu trong nhà. Rửa sạch, bỏ vào nồi canh chim trĩ đầy dinh dưỡng rất hợp rất hợp với con sói nhỏ kia.
Cuối cùng mới là món chính, thịt nấu cay.
Món ăn này được làm từ thịt lợn rừng, thịt nạc được chọn kỹ. Thái thành từng lát mỏng, trộn đều với bột mì, muối và trứng còn trong nhà, ướp trong mười phút.
Cắt rau dại, nấm hái được trên rừng rồi dùng nước trần qua.
Cho dầu vào chảo, bỏ tỏi và hành cùng các gia vị khác, sau đó cho thịt, rau dại, nấm vào trong.
Đun ở lửa to khi mùi thơm lan ra là đã chín.
Múc thịt nấu cay ra bát, rắc ít rau thơm lên, một món ăn vừa ngon miệng vừa thơm nức mũi rất thành công.
Có thức ăn thì phải có cơm.
Cố Cẩm nấu cơm bằng ít gạo còn sót lại trong nhà.
Đây là lần đầu tiên cả nhà ăn một bữa cơm xa hoa như vậy. Ở thôn Thanh Sơn cũng không ai nỡ dùng gạo nấu cơm, ngày thường nấu cháo đã là xa xỉ lắm rồi.
Vì vậy, khi Trần Hồng về nhà, nhìn thấy thức ăn trong bếp, đôi môi bà ta run lên vì tức giận.
Số gạo còn lại trong nhà đủ cho cả nhà ăn nửa tháng, nhưng Cố Cẩm đã nấu hết chỉ trong một bữa, bà ta suýt chút nữa ngất vì tức giận.
Cố Cẩm nhìn bà ta cười nói: “Bác yên tâm đi, ngày mai cháu sẽ mang cho bác một bao gạo. Bác nếm thử xem bữa tối nay có ngon không, cháu làm đó.”
“Mày đúng là tiêu tiền như rác, cho dù mày có tiền cũng không nên lãng phí như vậy.” Sắc mặt Trần Hồng rất khó coi, cảm thấy rất xót của.
Nhưng bà ta cũng chẳng chậm trễ, ngồi phịch xuống ghế, cầm đũa lên.
Ông Cố và Cố Đức Xương đã cầm đũa từ lâu, Cố Gia Kiệt và Cố Mẫn Mẫn vừa ăn vừa há miệng, cay quá, song họ vẫn không dừng được.
Cơm trắng ăn với thịt nấu cay, uống một ngụm canh chim trĩ, đúng là mỹ vị!
Trần Hồng ăn một miếng, rồi không dừng lại được.
Tuy đau lòng nhưng canh chim trĩ rất ngon, thịt lợn rừng nấu rất ngon, ngay cả nộm rau dại cũng rất ngon hơn so với bà ta làm.
Cố Cẩm mỉm cười nhìn mấy người nhà họ Cố ăn ngon miệng, cô gắp một miếng thịt xào măng cho An Minh Tế.
“Dạ dày em yếu, ít ăn cay thôi.”
“Vâng.” An Minh Tế không ngừng và cơm ăn.
Từng hạt cơm tròn đầy căng bóng, thơm ngon vô cùng.
Măng rừng xào thịt thái mỏng cũng rất ngon, tuy không đậm đà bằng món thịt lợn nấu cay mà cậu ăn vừa rồi, nhưng chị A Cẩm bảo cậu ăn ít lại, nên cậu đành ăn thịt xào măng cùng nộm.
Thấy cậu ăn uống ngon lành nhưng cơ thể vẫn gầy như cũ, Cố Cẩm lại bưng thêm một bát canh chim trĩ cho cậu: “Uống nhiều canh để cao lớn hơn nào.”