An Minh Tế đưa bó hoa bách hợp trắng rực rỡ xinh đẹp cho vệ sĩ bên cạnh, người này nhận lấy và đặt chúng trước bia mộ.
An Minh Tế nhìn chằm chằm người phụ nữ trên bia mộ, giọng nói khàn khàn của cậu vang lên.
“Chị A Cẩm, thù của chị đã được báo rồi.”
“Chị A Cẩm... thù đã được báo rồi...”
Giọng nói ấy xuyên qua kiếp trước rồi kiếp này, vang lên không ngừng bên tai cô.
Trong bóng tối, người đang ngủ không an ổn mở bừng mắt ra.
Giọng nói của An Minh Tế vẫn còn vang vọng bên tai, khiến trái tim Cố Cẩm chấn động, cô vội vàng ngồi dậy kiểm tra xung quanh.
Đây vẫn là thôn Thanh Sơn, cô chưa chết, cũng chưa trải qua những giày vò và hãm hại đau đớn khốn khổ.
Hơi thở của Cố Cẩm không ổn định.
Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh trăng bán nguyệt treo trên trời cao, chiếu lên người cô.
Cô lau mồ hôi trên đầu, nhớ lại cảnh tượng trong mộng, tâm trạng lúc lên lúc xuống khiến người ta khó chịu.
Mà có lẽ đó không phải mơ, mà là chuyện xảy ra ở kiếp trước.
Nghĩ lại những chuyện An Minh Tế làm, Cố Cẩm không tự chủ được sờ lên ngón trỏ tay phải, kiếp trước An Minh Tế đã đeo cho cô chiếc nhẫn ngọc gia truyền của nhà họ An.
Để cho cô có lí do thoát khỏi hai nhà Chân - Lưu một cách quang minh chính đại.
Bây giờ ngón trỏ tay phải của cô trống rỗng, không có gì hết.
Ngay khi Cố Cẩm ấn tay trái lên ngón trỏ tay phải, toàn thân cô run lên, trước mắt tối sầm, sau đó cảm thấy đầu óc choáng váng.
Cố Cẩm còn chưa kịp phản ứng thì đã xuất hiện một không gian xa lạ, cô ngồi dưới đất, trên mặt có chút hoang mang.
Nhất là ánh sáng chói tới mức đau mắt cô kia.
Tiếng nước chảy róc rách của dòng suối nhỏ vang lên bên tai, núi rừng và cây cối xa lạ trước mặt khiến Cố Cẩm kinh hãi.
Rõ ràng cô đang ngồi trên giường trong phòng, hơn nữa còn đang là ban đêm, sao đột nhiên cô lại tới nơi kỳ lạ này?
Tất cả cảnh vật trước mắt không biết phải giải thích thế nào, tại sao chớp mắt trời đã sáng rồi?
Đầu ngón tay Cố Cẩm khẽ run lên, môi mím chặt, cảnh giác nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Núi cao rừng sâu ở xa xa không hề nhỏ hơn núi Thanh Loan, nguồn nước từ thác nước trên núi chảy xuống tạo thành một dòng suối nhỏ trước mắt Cố Cẩm.
Nhìn bên phải là hai căn phòng trúc và một chòi nghỉ mát.
Cố Cẩm quan sát hoàn cảnh xa lạ, sau khi nhận ra không có nguy hiểm, cô mới từ từ đứng dậy.
Cô bắt đầu nhớ lại hành động của mình trước khi tới nơi này.
Nhưng nghĩ tới gì đó, cô cúi đầu nhìn ngón tay ngón trỏ tay phải của mình.
Lúc nhìn thấy hình xăm trên đó, cô lại vội vàng giơ lên trước mắt.
Không biết từ lúc nào mà ngón trỏ tay phải có một hình xăm tối màu, nhìn kỹ thì là hình phượng hoàng, không lớn, song lại khiến người ta nhìn cái là ấn tượng ngay.
Nhìn hình phượng hoàng trên đó, Cố Cầm bỗng thấy nó có liên quan tới những chuyện vừa mới xảy ra này.
Cô sờ hình vẽ trên ngón trỏ, trong lòng thầm nói muốn rời khỏi.
Chớp mắt một cái, cảm giác choáng váng lại ập tới.
Giống như trước đó, Cố Cẩm đã trở về phòng của mình một cách chẳng hiểu ra sao.
Dưới ánh trăng, cô nhìn thấy An Minh Tế bên cạnh vẫn đang ngủ say, đứa trẻ nắm chặt chăn bằng hai tay, như sợ có người giật chăn đi.
Cố Cẩm kéo chăn lên người An Minh Tế, cậu ôm lấy chăn, hài lòng ngủ say.
Cảnh mộng trước đấy cộng với chuyện xảy ra vừa rồi, khiến Cố Cẩm lấy làm lạ.
Cô lại lần nữa giơ tay sờ vào hình phượng hoàng kia, trong lòng nghĩ đến việc trở lại chỗ xa lạ vừa rồi.
Cảm giác choáng váng ập tới, cô lại lần nữa xuất hiện ở nơi ấy.
Qua lần ra vào không gian này, Cố Cẩm đã biết chuyện gì xảy ra.
Dù sao cô cũng đã từng xem phim thần thoại, biết chắc là mình đã có được không gian.
Cố Cẩm thu mắt lại, cúi đầu nhìn hình phượng hoàng trên ngón trỏ tay phải của mình.
Nếu cô nhớ không lầm, hoa văn trên chiếc nhẫn ngọc mà kiếp An Minh Tế đưa cho cô chính là hình phượng hoàng.
Sau khi sống lại, nhẫn ngọc đã mất, trên ngón tay đeo nhẫn ngọc lại xuất hiện hình phượng hoàng.
Cố Cẩm không tin tất cả những chuyện này không liên quan tới việc cô sống lại.
Mặc dù kiếp trước An Minh Tế có nhẫn ngọc, song lại không có không gian, thậm chí còn tặng chiếc nhẫn này làm vật bồi táng cho cô.
Cố Cẩm có cảm giác chuyện cô sống lại có liên quan tới nhẫn ngọc.
Không gian này chính là minh chứng tốt nhất.
Cố Cẩm ngẩng đầu nhìn hai gian phòng trúc không xa, nhẹ nhàng ma sát hình phượng hoàng.
Cô bước chân về phía đó, rồi dừng lại trước căn phòng trúc gần chòi nghỉ mát nhất.
Cô mở cửa ra, nhìn thấy hết cảnh vật bên trong phòng.
Ở giữa phòng là một lô đỉnh to lớn, ba mặt tường gắn những chiếc tủ kéo như ở phòng thuốc, mỗi mặt tường ít nhất cũng phải mấy chục ngăn kéo nhỏ.
Căn phòng rộng rãi đơn sơ, vô cùng thần bí, nhất là lô đỉnh to lớn kia.
Cố Cẩm đi vào trong.
Lúc cô đi vào, trong phòng lóe lên ánh sáng vàng bay vào trán cô.
Khoảnh khắc ấy, ký ức truyền thừa xuất hiện trong đầu Cố Cẩm, cho cô biết nguồn gốc của không gian này.
Giới tử thượng cổ được một nữ tu sĩ luyện thành, không gian chỉ truyền nữ không truyền nam.
Nơi này cất giấu các loại thuật pháp tu luyện, thuật luyện đan, còn có Linh điền trồng thảo dược. Ngay cả dòng suối cô nhìn thấy trước đó cũng có tác dụng tẩy tủy và gia tăng dược lực lúc luyện đan.
Sau khi tiếp nhận những ký ức truyền thừa này, Cố Cẩm không đi vào phòng luyện đan nữa.
Đúng thế, căn phòng trước mắt là phòng luyện đan, ngoài lò luyện đan ra những ngăn kéo kia đựng đầy các loại thảo dược.
Có điều lúc này cô hứng thú với thuật pháp tu luyện của không gian hơn.
Còn cả nước suối tẩy tủy kia nữa.
Thuận luyện đan quá mức phức thâm ảo, tạm thời cô chưa có thời gian nghiên cứu.
Cố Cẩm ra khỏi phòng luyện đan, đi vào phòng cách vách.
Căn phòng không khác gì phòng luyện đan xuất hiện trước mặt cô.
Ba mặt tường là một loại giá sách, bên trên bày các loại sách.
Có điều trong đầu Cố Cẩm chỉ có Phượng Linh Quyết, lúc truyền thừa ký ức, chỉ có nó là hấp dẫn cô nhất.
Phượng Linh Quyết chỉ có phụ nữ mới có thể tu luyện, nếu trong thời thượng cổ, nó có thể tu tiên thành thần. Giờ đây trải qua truyền thừa vạn năm, cho dù tu luyện cũng không đạt được cảnh giới đó nữa.
Nhưng với Cố Cẩm, cho dù chỉ tu luyện một chút Phượng Linh Quyết là cô đã có năng lực tự bảo vệ mình.
Tu luyện Phượng Linh Quyết có các cấp độ sau: Luyện Khí, Nhập Môn, Trúc Cơ, Kết Đan (Kim Đan), Nguyên Anh, Hóa Thần, Độ Kiếp, Tiên, Thần.
Ở cái thế giới linh khí ít ỏi này Cố Cẩm cảm thấy nhiều nhất là cô có thể tu luyện tới Trúc Cơ, thời thượng cổ linh khí dồi dào mà tu luyện còn khó khăn, huống chi là bây giờ.
Cô không tham lam, chỉ cần đạt tới Luyện Khí là sau này sẽ không bị ai bắt nạt nữa, thậm chí còn có thể lấy một địch trăm.