Còn người con dâu là cô chỉ bị dày vò trên mặt tinh thần, dù sao cô cũng là con nhà họ Chân, cho dù chỉ là một quân cờ thì chồng cô cũng không dám động vào cô.
Tên súc sinh đó không dám động vào cô, điều này là sự may mắn duy nhất.
Cũng có mấy người phụ nữ cá tính tìm tới nhà. Nhìn mấy tấm ảnh khỏa thân ghê tởm kia, cả người cô như mặc đầy ung nhọt, ghê tởm tới buồn nôn!
Có điều họ tìm sai người rồi, cô đúng là con dâu nhà họ Lưu, song chỉ là một vật trang trí thôi, là một bình hoa nhà họ Lưu bày trong nhà, là minh chứng hợp tác giữa hai nhà Lưu - Chân.
Vì thể diện, nhà họ Lưu cho cô học trang điểm, các loại tri thức, thậm chí ngoại ngữ, cắm hoa, những hoạt động thời thượng cô đều phải biết.
Ở trước mặt người khác, cô là một người con dâu tốt lên được phòng khách xuống được phòng bếp, còn đằng sau, cô chỉ là bảo mẫu của nhà họ Lưu, một kẻ có cũng được không có cũng chẳng sao.
Cho tới cuối cùng, nhà họ Lưu đứng sai bên, cô trở thành quân cờ bỏ đi. Mọi thứ cứ rối ren cho tới khi cô chết.
“Chị A Cẩm sao vậy?”
Cánh tay cô bị người ta lay lay, giọng nói bất an đang lên.
Sự hối hận và lạnh lẽo trong mắt Cố Cẩm tan biến, cô cúi đầu nhìn bé sói con, xoa đầu cậu.
“Theo chị về nhà đi.”
An Minh Tế nhìn chằm chằm ngón tay thon dài kia, đôi mắt lúc sáng lúc tối, đáy mắt có một vẻ phức tạp mà người khác không hiểu.
Đáng tiếc cậu cúi đầu, Cố Cẩm không nhìn thấy.
Rất nhanh, cậu đang ngẩng đầu lên ngoan ngoãn, nở nụ cười: “Vâng!”
Về nhà.
Cậu làm gì có nhà.
Cậu không biết Cố Cẩm bảo đưa cậu về nhà là cô thương hại cậu hay chỉ thuận miệng nhắc
Có điều cậu biết những thứ này chỉ là tạm thời thôi.
Không phải không có ai nói đưa cậu về nhà. Có điều, họ chỉ cho cậu một bữa ăn hoặc thấy cậu bị thương nặng nên cho cậu ở mấy hôm rồi mặc kệ cậu.
Cho nên sau này có ai nói vậy, cậu sẽ không hy vọng gì cả bởi vì không hy vọng sẽ không có thất vọng.
Bây giờ chẳng có gì khác trước cả, nhưng cậu mong có thể ở cạnh chị A Cẩm nhiều thêm mấy ngày.
Cố Cẩm dắt tay sói con đi trên con đường về nhà vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.
Mỗi một bước đều thấy chua xót.
Nhà họ Cố có ông nội, bác trai, bác gái, cha nuôi, mẹ nuôi, cô ba, chú ba, anh em họ.
Nhà họ Cố đối xử rất tốt với cô, hơn hẳn nhà họ Chân.
Ít nhất nhà họ Cố còn coi cô là người.
Cô vẫn nhớ kiếp trước, cha nuôi ở trong quân đội sau khi biết cô trở về Kinh Thành liền tới tìm cô, nhưng cô lại không biết tốt xấu, không chịu gặp ông.
Lúc đấy cô được cha mẹ ruột dỗ dành lừa gạt, không hề biết sự ác độc của họ.
Sau đấy cô được gả cho nhà họ Lưu, cha nuôi lại một lần nữa xuất hiện nói có thể đưa cô đi.
Nhà họ Lưu biết được liền không chịu thả người, thậm chí còn chèn ép nhà họ Cố. Lúc đó ông đã có chút thành tựu nhỏ ở mặt kinh doanh, song lại vì cô mà mất đi tất cả.
Nghĩ tới nhà họ Cố, Cố Cẩm cảm nhận được một chút an ủi.
Kiếp này cô sẽ không còn như vậy nữa.
Dưới ánh chiều tà, Cố Cẩm dắt An Minh Tế đứng trước cửa nhà họ Cố.
Trong ngôi nhà nhỏ này có ông nội, bác trai, bác gái, anh em họ và cô ở.
Cửa mở ra, ông nội đang nằm trên ghế hút thuốc.
Bác gái ôm củi đi vào bếp, có vẻ định nấu cơm.
Anh họ chặt củi ở một bên, đầu đầy mồ hôi.
Em gái đang đá quả cầu đủ sắc màu.
Trong sân chỉ không thấy mỗi bác trai, thời gian này chắc là đi làm đồng rồi.
“Ế! Cố Cẩm về rồi đấy à?”
Cố Gia Kiệt thấy mẹ vào bếp, liền dừng lại trộm lười biếng, sau đó thấy Cố Cẩm đứng ở cửa.
Nghe thấy giọng của anh họ, Cố Cẩm chào: “Anh Kiệt.”
Cô dẫn An Minh Tế có hơi bất an đi vào.
Ông lão nằm trên ghế híp mắt nhìn đứa bé cô dẫn vào, đôi mắt đυ.c ngầu nhìn Cố Cẩm thật lâu không rồi dời mắt đi.
Em gái Cố Mẫn Mẫn cũng dừng lại, quan sát Cố Cẩm và An Minh Tế.
“Sao mày lại đưa nó về đây?”
Giọng nói oang oang của người phụ nữ vang lên khiến mấy người ở trong sân đều hơi cau mày.
Âm thanh quen thuộc này chỉ có thể là của bác gái.
Cố Cẩm quay đầu nhìn phòng bếp, bác gái Trần Hồng chống nạnh không thân thiện nhìn Cố Cẩm và An Minh Tế, lúc nhìn An Minh Tế đôi mắt bà ta như một con dao sắc bén.
An Minh Tế rất nhạy cảm với cảm xúc của mọi người, cậu biết bác gái nhà họ Cố không hoan nghênh và đề phòng mình nên cậu trốn đằng sau lưng Cố Cẩm.
Lúc này cậu rất đau, ngay cả bụng cũng sôi lên ục ục vì đói.
Nếu trước đây gặp phải thái độ ấy, cậu đã quay người bỏ đi rồi, nhưng lúc này cậu lại không muốn buông tay chị A Cẩm ra.
Cố Cẩm hít sau một hơi, nhìn bác gái mang vẻ mặt không thân thiện, cười nói: “Bác ơi, Tiểu An bị lũ trẻ trong thôn bắt nạt, cháu mang thằng bé về nhà để bôi thuốc.”
Trần Hồng nghe thấy điều này sắc mặt khá hơn một chút, những ánh mắt nhìn hai người họ vẫn không thân thiện lắm.
Bà ta híp mắt lại: “Bôi thuốc xong thì đuổi nó đi đi, chúng ta không có nhiều gạo cho nó ăn đâu!”
Cố Cẩm bóp bóp tay con sói nhỏ bất an này, cười nói: “Vết thương của Tiểu An nặng lắm, cháu muốn cho thằng bé ở đây hai ngày.”
Vừa nghe vậy, sắc mặt Trần Hồng thoắt cái đã đổi, bà ta trừng mắt lườm con sói nhỏ sau lưng Cố Cẩm, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu.
“Khụ khụ...”
Chưa đợi Trần Hồng nổi điên, ông lão đã ho khù khụ.
Bà ta liếc mắt nhìn ông lão chỉ ho chứ không nói gì, bĩu môi đi vào bếp.
Nhưng bà ta vẫn không vui mà lầu bầu: “Lương thực trong nhà sắp hết rồi còn đưa một thằng ăn chực về, tưởng mình là Bồ Tát chắc, đến mình còn khó lo lại còn dẫn một thằng vô dụng về...”
Hai anh em Cố Gia Kiệt và Cố Mẫn Mẫn đã quen với thái độ của mẹ mình, họ không dám lên tiếng, chỉ tò mò nhìn An Minh Tế đứng sau lưng Cố Cẩm.
Còn ông lão thì chẳng thèm nhìn hai người.
Có điều tiếng ho của ông coi như đã ngầm đồng ý yêu cầu của Cố Cẩm rồi.
Chuyện lớn nhỏ trong nhà này đều phải nghe ông, chỉ cần ông không phản đối bác gái sẽ không dám nói gì.
Cố Cẩm nhìn ông lão với vẻ mặt phức tạp, năm đó khi cô muốn về Kinh Thành, ông lão đã từng khuyên cô, đáng tiếc cô lại không biết lòng tốt của ông còn trách mắng ông.
Nhớ lại những chuyện kiếp trước, cảm xúc phức tạp trong lòng cô chỉ còn lại xót xa và áy náy.
Bây giờ mọi chuyện còn chưa xảy ra, cô sẽ không làm những chuyện như thế nữa.
Cố Cẩm kéo sói nhỏ, đi về căn phòng cuối cùng bên phải, đó là phòng của cô.
(Cam: Nếu nọi người yêu thích thì hãy đề cử cho truyện nha~~)