Chương 4
“Chúa ơi, Rionna, chúng ở đâu ra thế?” Keeley la lên. Rionna cau có đóng cửa phòng lại rồi nhìn xuống, nhận ra thứ Keeley ám chỉ.“Chúng là ngực thôi mà?”
“Ờ, tớ có thể thấy. Nhưng tớ muốn hỏi là vì sao sau một đêm nó lại đầy đặn như thế.”
Rionna nhìn chằm chằm Keeley trong giây lát rồi phá lên cười. Chẳng biết là cười hay khóc, nàng dụi mắt trước khi đề điều đó xảy ra.
Hai mắt Keeley đầy vui vẻ lúc Rionna bước tới đổ sụp xuống chiếc giường bên cạnh cô.
“Anh ta... Anh ta..?”
“Sao, Rionna? Anh ta sao?”
“Anh ta là kẻ đần độn! Một tên thùng rỗng kêu to, rườm rà... một kẻ ba hoa!”
“Tớ thấy cậu thiếu hụt ngôn ngữ trầm trọng trong lĩnh vực lăng mạ đấy,” Keeley nói cộc lốc.
“Tớ đang cố tỏ ra thận trọng,” Rionna lầm bầm.
“Cậu đang ám chỉ đến người chồng mới cưới của cậu phải không?”
Rionna thở dài. “Nó sẽ chẳng bao giờ tốt đẹp, Keeley à. Tớ nhìn thấy cậu và Alaric, rồi tới cách mà Ewan yêu thương Mairin. Và tớ nhìn lại mình với Caelen.”
Gương mặt Keeley ngập tràn nỗi buồn bã cùng sự lo lắng. “Cậu nghĩ mình sẽ không hạnh phúc sao?”
Rionna ngay lập tức cảm thấy hối lỗi. Keeley đang nằm ở đây để hồi phục sau vết thương chí mạng. Cô ấy đã kết hôn với người suýt là chồng của Rionna nên có thể sẽ thấy mình thật xấu xa nếu biết nàng không hạnh phúc.
“Thực sự tớ chẳng thấy thoải mái và vui vẻ khi ở cùng với bất cứ ai trong ba anh em nhà McCabe, vì thế cậu không cần phải thấy có lỗi khi đã kết hôn với Alaric đâu. Ít nhất một người trong số chúng ta cũng được hạnh phúc và tớ rất vui mừng khi cậu đã tìm được ai đó yêu mình tha thiết.”
“Đêm qua thế nào?” Keeley cẩn thận hỏi.
Rionna nheo mắt. “Tớ không biết. Điều cuối cùng tớ nhớ là mình đang đứng bên cửa sổ phòng cậu. Khi thức dậy, tớ thấy Caelen nằm kế bên không mặc gì cả còn tớ vẫn mặc váy lót. Chắc chắn nó không đến mức quá tồi tệ nếu như tớ thậm chí không thể nhớ gì hết đúng không?”
“Cậu nói cậu vẫn còn mặc quần áo sao?”
“À, đúngvậy. Tớ không hề trần trụi nếu như đó là điều cậu đang hỏi.”
Keeley cười khúc khích. “Rionna, chẳng có chuyện gì xảy ra cả đâu. Chú ấy không hề lên giường với cậu. Tối qua, cậu ngủ gục trên chiếc ghế kia kìa. Caelen đã đến, bồng cậu lên và mang về phòng đấy. Chú ấy ắt hẳn đã cởi đồ hộ cậu rồi đặt cậu lên giường?”
Rionna thở dài buồn bã, hai vai sụp xuống. “Sự thật thì tớ hy vọng nó đã xảy ra. Giờ tớ lại phải nơm nớp lo sợ lần nữa?”
Keeley vỗ nhẹ vào tay Rionna. “Cậu lo lắng quá mức rồi. Ban đầu có hơi đau nhưng sau đó cảm giác sẽ rất tuyệt đấy.”
Rionna không hề bị thuyết phục nhưng chẳng muốn tranh luận.
“Giờ thì nói tớ nghe tại sao đột nhiên ngực cậu... lại đầy đặn thế kia đi.”
Rionna đảo tròn mắt. “Tớ luôn buộc ngực lại. Thật ra khi tớ bắt đầu dậy thì, bộ ngực là nơi phát triển trước hết. Tớ không thể nào sử dụng kiếm hay di chuyển lắt léo nhanh chóng khi có thứ đầy đặn này ngay ngực cả. Thật ghê tởm, tớ mượn lời của Caelen để nói đấy.”
Keeley há hốc miệng. “Chú ấy nói thế sao?”
“Anh ta lầm bầm điều gì đấy về việc ăn mặc của tớ rồi đề cập đến từ ghê tởm kia. Tớ có khuynh hướng đồng ý với anh ta đấy.”
“Cậu nói đúng. Chú ấy là một kẻ đần độn.”
Rionna cười toe toét rồi thở dài. “Sự thật chiếc váy này đang khiền tớ trở nên ngớ ngẩn. Tớ sẽ thay nó ra và có lẽ đi dạo mát một lát. Những bức tường của tòa tháp đang vây hãm lấy tớ?”
“Cậu luôn thích ở bên ngoài tự do tự tại hơn mà,” Keeley mỉm cười nói. “Vậy thì cậu đi đi. Nếu Caelen có hỏi, tớ sẽ không nói cho chú ấy biết tớ đã gặp cậu đâu.”
Rionna cúi người hôn lên má Keeley. Nàng đã định kể cho cô ấy những gì mọi người bên dưới bàn về việc Alaric sẽ trở thành lãnh chúa mới của nơi này, nhưng như thế nàng sẽ hủy hoại niềm vui được báo tin mừng của anh ta. Thật ra đôi vợ chồng son này cần khoảng thời gian tuyệt vời bên nhau bởi cả hai vừa mới thoát khỏi địa ngục đáng sợ.
“Tớ sẽ gặp lại cậu sau. Giờ thì nghỉ ngơi cho khỏe đi, cô bạn yêu quý ạ.”
Keeley cười toe toét, đầy ma mãnh. “Khi cậu trở lại, tớ sẽ nói cho cậu nghe mọi thứ tớ biết được về chuyện kia. Thật ra cậu có thể thuần phục kẻ thô lỗ nhất chỉ với vài chiêu vuốt ve và sự sáng tạo trong việc sử dụng miệng của mình.”
Rionna đỏ bừng mặt rồi úp tay lên hai tai rêи ɾỉ.
Keeley tựa người vào chồng gối và mỉm cười. “Tớ rất vui khi cậu ở đây, Rionna à. Tớ nhớ cậu lắm.”
“Tớ cũng thế.”
Vội vã men theo hành lang đi đến phòng ngủ của mình, Rionna nhanh chóng cởi bỏ bộ váy mong manh này khỏi người. Giờ đây nàng thật sự chỉ muốn cuộn tròn người trên giường và quên đi cảnh tượng bẽ mặt kia của mình.
Rionna đã ngu ngốc để cho Maddie can thiệp vào. Quần áo hở hang chỉ dành cho người phụ nữ xinh đẹp biết tất cả những quy tắc giao thiệp. Nói chuyện, đi đứng thế nào. Cư xử hòa nhã và cung kính ra sao. Mọi điều mà Rionna không hề hay biết.
Tất cả những gì Rionna đã làm là tự biến mình thành kẻ ngu ngốc bậc nhất và trao cho Caelen cơ hội làm bẽ mặt nàng.
Nàng ghét anh ta.
Đã đủ tệ khi Caelen nghĩ mình là kẻ hy sinh cao quý vì đã chấp nhận kết hôn với cô dâu bị bỏ rơi của anh trai mình, nhưng giờ anh ta lại còn trở thành một kẻ ngu ngốc, thiển cận quá mức chịu đựng.
Giá mà nàng có chị gái để thoát khỏi cuộc hôn nhân này. Khi đấy Rionna có thể tự ý ăn mặc và làm những gì mình muốn, rồi nhấc gươm bất cứ khi nào nàng thích.
Nhận ra mình đang đứng khỏa thân trong tiết trời khá lạnh lẽo, Rionna mặc chiếc quần bó sát bạc phếch rồi kéo chiếc áo dài ưa thích của mình qua đầu. Đôi giày ống đã cũ của nàng có một lỗ thủng ở phần gót giày, nhưng nó vừa khít chân và chưa bao giờ rời bỏ nàng.
Nán lại thêm chốc lát để tết tóc, Rionna trượt thanh gươm vào bao rồi tận hưởng cảm giác thoải mái thêm lần nữa.
Sau đó nàng xoay người, rời khỏi phòng.
Mặc xác Caelen McCabe. Mặc xác nhiều người khác. Gia tộc của nàng có thể không phải hùng mạnh hay khôn ngoan nhất, cũng không có được kỹ năng chiến đấu như những gia tộc khác, nhưng họ là người dân của Rionna và nàng sẽ chẳng để họ bị xem thường. Cha nàng, kẻ xấu xa luôn tự cho mình là đúng đắn đã làm việc đó đủ rồi.
Nhẹ nhàng bước xuống lầu, Rionna hy vọng mọi người vẫn còn say sưa trò chuyện. Đi tới những bậc thang dưới cùng, nàng nghiêng đầu lắng nghe âm thanh vang vọng trong đại sảnh.
Rồi nàng vội vàng đi theo hướng ngược lại, lẻn ra lối cửa bên hông dẫn vào sân trong.
Những binh sĩ của các gia tộc láng giềng khác đang luyện tập. Họ cười đùa pha trò. Mùi mồ hôi vương vào mũi Rionna, còn âm thanh kim khí quen thuộc vang vọng trong tai nàng.
Nhưng nàng không nán lại mà rời khỏi chỗ nhóm binh sĩ tụ tập đó rồi đi xuyên qua rừng cây tiến về phía hồ nước.
“Rionna!”
Quay phắt người lại, nàng nhìn thấy cha đang đứng ngay tại nơi mình vừa rời khỏi. Ông đang cau mày, hai tay khoanh trước ngực, sau đó buông một tay ra hiệu cho nàng đi theo.
Rionna tính phớt lờ lời triệu gọi ấy, nhưng giờ không phải lúc. Ông vẫn còn là lãnh chúa của nàng, mặc dù không còn mấy ngày nữa. Chồng của nàng sẽ đảm đương vai trò lãnh đạo và Chúa giúp nàng, không biết còn có ai ngồi vào vị trí ấy khiến nàng kinh hoàng hơn anh ta nữa không.
Cằm Rionna siết chặt, nàng bước theo cha và dừng lại cách ông một khoảng ngắn. “Có chuyện gì vậy ạ?”
“Ta có lời muốn nói với ngươi. Chúng ta không thể để Caelen McCabe tiếp quản gia tộc McDonald được”.
“Trong vấn đề này chúng ta có ít lựa chọn,” nàng thận trọng nói. “Một là chúng ta liên minh với gia tộc McCabe hoặc phải tự mình đối mặt với Duncan Cameron?”
“Đúng, nhưng nó không phải là lựa chọn duy nhất?”
Rionna nhướn một bên mày. “Cha nghĩ liệu có hơi muộn để nói như thế hay không? Chẳng phải cha nên đến gặp con thảo luận giải pháp này trước khi để con kết hôn với Caelen McCabe sao?”
“Câm miệng lại trước lúc ta làm nó nín thinh,” cha nàng gầm lên. “Ta vẫn còn là lãnh chúa của con và vì Chúa, ta sẽ không tha thứ cho hành vi xấc láo kia đâu?”
Rionna bướng bỉnh nhìn chằm chằm người đàn ông mình đã không còn kính trọng trong nhiều năm qua. Ông là một kẻ đáng khinh, ngay cả khi là lãnh chúa hay là cha nàng. Rionna không thể lựa chọn được hoàn cảnh mình sinh ra. Nếu có thể, nàng nhất định sẽ làm điều đó.
“Hãy nói cho con nghe. Kế hoạch người ấp ủ để cứu tất cả chúng ta khỏi tay của gia tộc McCabe và Duncan Cameron là gì?”
Ông mỉm cười khiến cả người Rionna run lên. “Nếu như không thể đánh bại một gã đàn ông, con nên cân nhắc đến việc kết thân với hắn. Ta định kết đồng minh với Cameron. Hắn hứa cho phép ta giữ lấy vị trí lãnh chúa còn ta sẽ trợ giúp hắn.”
Rionna tái nhợt, sắc hồng đang từ từ rút khỏi mặt nàng. “Cha đang nói đến sự phản bội đấy!”
“Im lặng!” cha nàng rít lên. “Chúng ta có thể bị nghe lén?”
“Cha là một kẻ ngốc,” Rionna quát lên. “Con hiện đã kết hôn. Không cần làm điều gì cả. Duncan Cameron là kẻ không hề trọng danh dự. Cha không thể nào nghĩ đến việc liên minh gia tộc chúng ta với hạng người như hắn được.”
Bị một cái tát như trời giáng vào mặt, Rionna liền im bặt. Nàng lảo đảo lùi về sau, tay khum lấy cằm.
Sau khi lấy lại được thăng bằng, cơn thịnh nộ trong nàng bùng lên dữ dội đến mức nàng sợ mình sẽ nổ tung.
Rionna rút gươm chĩa về phía cha mình, đầu gươm chạm ngay cổ ông ta. Hai mắt ông ta lồi ra, trán lấm tấm mồ hôi, nhìn nàng trân trối.
“Đừng bao giờ chạm vào tôi lần nữa,” nàng gầm lên. “Nếu ông còn giơ tay đánh tôi, tôi sẽ móc tim ông ra và ném nó cho lũ chim ó ăn đấy.”
Cha nàng chậm rãi giơ hai tay lên, từng ngón tay run rẩy như những chiếc lá mùa thu. “Đừng làm liều thế, Rionna. Hãy nghĩ kỹ những gì mình đang nói đi?”
“Tôi nói thật đấy,” Rionna nói bằng chất giọng khàn khàn đến mức ngay bản thân nàng cũng không nhận ra. “Ông sẽ không có cơ hội đưa gia tộc chúng ta vào con đường nhục nhã đâu. Cũng chẳng thể kéo tôi vào vũng bùn ấy. Chúng ta sẽ không liên minh với Cameron hay phản bội lại giao ước với gia tộc McCabe?”
Rionna lùi lại một bước rồi hạ gươm xuống.
“Cút khỏi tầm mắt của tôi. Ông khiến tôi thấy phát ốm?”
Cha nàng cong môi lộ sự chán ghét. “Mày luôn là nỗi thất vọng, Rionna. Mày xử sự như một gã đàn ông nhưng lại không phải nam cũng chẳng ra nữ.”
“Cút đi,” nàng nói thầm.
Ông ta xoay người hiên ngang rời đi, để nàng lại đó run rẩy trong gió lạnh.
Chậm rãi Rionna quay lưng hướng về phía hồ nước và tiến đến sát bờ. Hôm nay màu nước sẫm tối báo điềm gở. Gió thổi qua bề mặt hồ, tạo nên những đợt sóng đánh dạt vào ven bờ.
Mặt nàng bỏng rát. Cha chưa bao giờ đánh nàng nhưng Rionna lại sợ hãi ông ta vì lý do hoàn toàn khác. Sự thật Rionna luôn né tránh ông ta bất cứ khi nào có thể, và cho đến khi nàng vẫn còn là một quân tốt đen có giá trị, ông ta vẫn sẽ buông tha nàng.
Vô hồn nhìn chằm chằm mặt nước, lần đầu tiên kể từ lúc toàn bộ mớ bòng bong này bắt đầu, Rionna cảm thấy làn sóng thất vọng lướt qua hai vai, ghì người mình xuống.
Nàng biết gì về việc làm vợ kia chứ?
Rionna liếc xuống quần áo của mình, sự ngượng ngùng bám chặt lấy hai gò má nàng và căng ra trong l*иg ngực.
Caelen McCabe đã làm nên những điều không kẻ nào khác có thể làm được. Anh ta khiến nàng phải xấu hổ vì bản thân mình. Điều đó làm nàng giận dữ.
Rionna xoa hai tay vào nhau rồi đút nó vào bên dưới mép áo. Nàng đã sơ suất không đeo bao tay khi quá vội vã rời khỏi tòa tháp cùng những bức tường vây quanh mình.
Nhưng ngay cả đợt gió l*иg lộng cùng cái lạnh rét buốt cũng không khiến nàng muốn quay trở lại với sự ấm áp bên trong kia, cùng tương lai phải gắn bó đời mình với người đàn ông lạnh băng như đám sương mù vẩn quanh hồ nước này.
“Rionna, nàng không nên ở ngoài trời lạnh lẽo thế này.”
Rionna cứng người nhưng không hề quay lại khi lời khiển trách gọn lỏn của chồng mình vang tới.
“Nàng sẽ bị bệnh đấy.”
Đến đứng cạnh Rionna, anh ta hướng theo ánh mắt nàng, nhìn đăm đăm ra hồ nước.
“Anh đến để xin lỗi tôi sao?” nàng hỏi, liếc mắt nhìn anh ta.
Caelen giật mình ngạc nhiên rồi quay qua nhìn nàng chăm chú, lông mày nhướn cả lên. “Xin lỗi về chuyện gì?”
“Nếu như anh phải hỏi thì nó không còn là lời xin lỗi thật tâm nữa?”
Caelen khịt mũi. “Ta sẽ không xin lỗi về việc mình đã hôn nàng đâu?”
Rionna đỏ mặt. “Tôi không phải đang ám chỉ đến nụ hôn đó, nhưng anh không có quyền làm việc quá thân mật như thế trước mặt những người khác?”
“Em là vợ của ta. Ta có quyền làm những gì mình thích,” anh ta lười biếng đáp lại.
“Anh làm bẽ mặt tôi,” Rionna nói, giọng đầy tức giận. “Không chỉ một mà đến hai lần trong buổi sáng nay.”
“Tự nàng khiến bản thân bị bẽ mặt, Rionna. Nàng thiếu kỷ luật và không biết tự chủ.”
Rionna xoay người, hai tay nắm chặt lại. Ôi, nàng thật sự muốn đánh anh ta. Nhưng chẳng cần thử nàng cũng biết mình chắc chắn sẽ bị gãy tay thôi.
Rionna đang định mở miệng để đấu khẩu thì biểu hiện của anh ta ngăn nàng lại.
Nó đầy vẻ sát khí.
Hai mắt anh ta vô cảm, cằm co giật.
Tiếng gầm gừ gần như hạ gục nàng. “Ai đã đánh nàng?”
Rionna đưa tay lên má rồi bước lùi lại. Nhưng Caelen không hề nao núng mà tiếp tục bước lên, kéo tay nàng xuống. Sau đó dùng bàn tay còn lại chạm vào bên má vẫn còn nhức nhối của nàng.
“Kẻ nào dám tát nàng hả?”
Rionna nuốt khan rồi cúi mặt. “Việc ấy không quan trọng?”
“Chết tiệt nếu như nó không quan trọng. Hãy nói cho ta nghe, ta sẽ gϊếŧ chết tên khốn kiếp đó.”
Khi Rionna dám ngước mắt nhìn chồng mình, cơn thịnh nộ khủng khϊếp hiện trong mắt anh ta khiến nàng bối rối. Anh ta đang vô cùng giận dữ.
“Có phải cha nàng đã làm điều này không?”
Môi nàng tách ra kinh ngạc còn môi anh ta thì mím chặt lại.
“Lần này ta sẽ gϊếŧ lão,” Caelen lầm bầm.
“Không! Ông ta không đáng để anh phải tức giận đâu. Ông ta sẽ chẳng dám chạm vào tôi lần nữa?”
“Chắc chắn lão ta sẽ không thể làm thế nữa?”
“Tôi có thể tự giải quyết vấn đề này. Tôi không cần sự bảo vệ của anh?”
Caelen nắm chặt vai nàng, “Không kẻ nào được phép chạm vào thứ gì của ta hết. Cũng đừng hòng làm hại đến một trong những người thân của ta. Nàng có thể nghĩ mình không cần sự bảo vệ của ta, nhưng vì lời thề linh thiêng, nàng sẽ được ta bảo vệ. Rionna, nàng có thể đã quen làm theo ý mình, nhưng giờ thì thôi đi. Nàng và ta phải có trách nhiệm với gia tộc của mình chứ?”
“Trách nhiệm. Vậy trách nhiệm của tôi là gì hả chồng yêu quý? Cho đến tận bây giờ tôi chỉ thấy anh muốn tôi ăn mặc, cư xử nữ tính, nhu nhược, không được trái lại ý anh và giả vờ mình là kẻ ngờ nghệch, ngu xuẩn trước mặt kẻ khác thôi?”
Caelen nheo mắt. “Trước hết trách nhiệm của nàng chính là trung thành với ta và sẽ là người được gia tộc của nàng lẫn của ta tín nhiệm. Nàng sẽ sinh cho ta người thừa kế. Hãy làm những điều đó rồi nàng sẽ thấy dễ dàng hòa hợp với ta hơn?”
“Anh muốn tôi trở thành một kẻ không phải là tôi,” Rionna thì thầm bằng giọng mạnh mẽ đượm vẻ tức giận. “Anh muốn tôi trở thành người phụ nữ mà tôi không thể?”
“Đừng đưa ta vào trận chiến ý chí này. Nàng sẽ chỉ đau khổ vì nó thôi?”
“Tại sao cứ phải tranh luận chứ? Tại sao anh không thể chấp nhận con người vốn dĩ của tôi? Vì sao tôi phải thay đổi trong khi anh vẫn là con người như trước chứ?”
Hai cánh mũi phập phồng, Caelen buông tay khỏi vai nàng. Trong chốc lát, anh ta xoay người rời khỏi chỗ nàng, nhìn chằm chằm hồ nước. Khi liếc nhìn lại vợ mình, ánh mắt anh ta âm ỉ sự tức giận cùng vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Nàng nghĩ ta không thay đổi gì sao? Rionna, ta đã kết hôn trong khi bản thân không hề mong muốn. Chắc chắn ta không chờ đợi nó và dứt khoát không quá sớm thế này. Ta là một chiến binh. Chiến đấu bảo vệ cho gia tộc mình là trách nhiệm của ta. Nhưng giờ đây ta buộc phải rời khỏi nơi chôn rau cắt rốn và trói buộc bản thân với một gia tộc khác. Ta phải lãnh đạo những người mình chưa từng gặp mặt, những người sẽ không tin ta cũng như ta sẽ không thể tin họ. Đặc biệt, Duncan Cameron muốn gϊếŧ anh trai ta và thèm khát có được Mairin. Còn mạng sống của Isabel đang lâm vào nguy hiểm kể từ thời điểm con bé được hình thành trong bụng mẹ. Hắn đã cố gϊếŧ anh Alaric nên đã phái người trà trộn vào gia tộc của chúng ta. Đáng ra ta phải ở lại đây để bảo vệ gia đình mình, chứ không phải sắm vai lãnh chúa của những người không mong mỏi ta trở thành lãnh chúa của họ?”
“Đây cũng không phải lựa chọn của tôi,” Rionna tức giận nói.
“Đúng, ta biết. Nhưng nó không phải vấn đề quan trọng. Cả hai chúng ta bị ràng buộc bởi nghĩa vụ. Trong chuyện này, chúng ta không hề có lựa chọn nào cả.”
Nàng nhắm mắt rồi quay đi. Dù cho họ đang đứng cạnh nhau, nhưng ánh mắt lại đăm đăm vào nơi vô định mà không hề liếc nhìn đối phương.
“Tại sao anh làm điều này, Caelen? Thực ra tại sao anh phải làm nó? Anh đáng lẽ nên giữ im lặng. Vì sao phải kết hôn với tôi nếu việc đó khiến anh khó chịu như thế?”
Caeien thinh lặng một lúc lâu trước khi trả lời câu hỏi của nàng.
“Bởi vì ta không thể chịu được việc nhìn thấy anh trai mình phải kết hôn với nàng trong khi anh ấy lại yêu người khác.”
Sự đau đớn lần nữa thít chặt ngực Rionna.
“Tôi hy vọng ngày nào đó câu trả lời của anh sẽ khác đi,” Rionna khẽ nói rồi xoay người quay trở lại tòa tháp.