Chương 32
Cealen nhìn theo khi Rionna lấy cây đuốc từ tay Cameron. Nỗi đau như quặn xoắn lại trên khắp cơ thể chàng. Caelen vừa run rẩy lạnh buốt, lại vừa nóng phừng phừng vì cơn sốt, nhưng vẫn ghim ánh mắt trên người vợ mình khi nàng nhìn vào mắt chàng.Có điều gì đó khiến Caelen trăn trở cả đêm trong lúc thao thức, co rúm trên sàn đá ẩm ướt, lạnh lẽo. Chàng băn khoăn kể từ lúc nhìn thấy bóng tối vụt qua mắt nàng khi mình bị kéo đi vào đêm qua.
Nhưng giờ đây chàng đang hét lên với bản thân là chẳng có điều gì như thế cả. Chàng đã tự đấu tranh với mình, vì đã thề rằng không bao giờ được nghi ngờ những gì đang thực sự diễn ra trước mắt nữa. Chứng cứ không nói dối.
Tuy nhiên, Caelen vẫn không thể chấp nhận sự thật Rionna đã tàn nhẫn phản bội chàng. Trong giây phút đó, nỗi kinh ngạc khi thấy nàng và cú sốc về tất cả mọi việc đã xảy ra khiến chàng không thể nào suy nghĩ nổi.
Nhưng ngay lúc này, khi nghĩ lại những ngày tháng hạnh phúc vừa qua, chàng không tin Rionna thực sự muốn quay lưng lại với mình. Có quá nhiều chuyện khó hiểu. Rionna luôn căm ghét và sợ hãi cha mình vậy thì tại sao nàng lại ủng hộ ông ta quay trở lại gia tộc?
Rionna đã cùng chàng chống lại người thân của mình và luôn ủng hộ chàng dù có khả năng bị gia tộc xa lánh. Những điều đó không phải là hành động của một người phụ nữ lừa dối.
Không, không thể như vậy được. Chàng thà ngốc nghếch tin vào trái tim mình lần nữa chứ nhất định không tin vào sự thật nghiệt ngã kia. Lần này... trái tim chàng không sai. Chàng sẽ đánh cược mạng sống của mình vào nó.
Điều đó có nghĩa vợ chàng đang rơi vào nguy hiểm, mà chàng thì không thể bảo vệ được nàng.
Mục đích của nàng là gì? Tại sao nàng phải giả vờ như vậy?
Khi Rionna siết chặt ngọn đuốc, Caelen đã nhìn thấy bàn tay còn lại của nàng cẩn thận trượt vào áo choàng. Vào lúc đó trong đôi mắt nàng ẩn chứa một lời cầu xin được giúp đỡ và cảm thông. Nó biến mất trước khi Caelen kịp chớp mắt nhưng chàng nhất định đã không nhìn lầm. Hay có lẽ đó chỉ là điều chàng muốn thấy. Tĩnh mạch đập điên cuồng, Caelen căng thẳng chờ đợi.
Chàng muốn hét lên với nàng rằng hãy biến ngay ra khỏi đây để bảo vệ nàng và đứa bé. Chàng muốn bảo vợ mình rằng dù nàng đang định làm gì, thì điều đó cũng không đáng. Không đáng đánh đổi mạng sống của nàng vì chàng.
Nhưng Caelen đành phải yên lặng, biết rằng tiếng hét của mình sẽ gϊếŧ nàng ngay tại chỗ.
Rionna đã hành động. Xoay phắt người lại, nàng gí mạnh ngọn đuốc vào mặt Cameron khiến hắn phải la hét vì đau đớn. Đúng vào lúc đó, Rionna thét lên lệnh tấn công vang dội hơn bất kỳ mệnh lệnh nào chàng đã từng nghe.
Người vợ và gia tộc mà chàng từng thề không phải của mình đã đến cứu chàng.
“Chàng có đủ sức để chiến đấu không?” Rionna hét lên khi chém đứt những sợi dây trói chặt chàng vào cọc.
“Có, ta có thể.” Caelen vẫn chưa chết, vậy nên chàng sẽ bị nguyền rủa nếu để cho bao công sức của vợ mình đổ xuống sông xuống biển.
Rionna biến mất trước khi chàng hoàn toàn thoát ra khỏi những cuộn dây. Caelen thấy nàng đang lao vào chiến đấu cách đó không xa, nhưng truớc khi kịp nghĩ đến việc giúp đỡ nàng, chàng né một đường gươm và lăn ra xa, suýt nữa đã bí chém vào đầu.
Caelen cần một thanh gươm. Chàng lại né lần nữa khi một thuộc hạ của Cameron vung gươm lên chỉ cách mặt chàng vài phân. Cúi thấp người, chàng lao vào chân tên lính, làm hắn phải khuỵu gối.
Thanh gươm trượt xuống tuyết, Caelen giáng thật mạnh vào mặt tên kia cho đến khi máu hắn văng trên nền tuyết. Lăn người ra xa, chàng chộp lấy vũ khí. Siết chặt lấy chuôi gươm, chàng kéo nó về phía mình ngay khi tên lính khác xuất hiện bên trên chàng, tay cầm gươm đâm thẳng xuống.
Caelen lộn đi vài vòng, rồi vung gươm cắt qua chân tên lính, sau đó đứng bật dậy, không nhớ gì đến vết thương hay cơn sốt. Tất cả những gì đang choán lấy tâm trí của chàng là tìm ra vợ mình và đuổi theo Duncan Cameron. Những điều nhìn thấy trong lúc quan sát toàn cục khiến trái tim chàng chùng xuống.
Mặc dù chiến đấu dũng cảm và mạnh mẽ hơn tất cả những lần chàng từng chứng kiến nhưng những binh lính McDonald đang bị áp đảo về số lượng và nhanh chóng bị mất sức.
Cuối cùng chàng cũng tìm thấy Rionna. Nàng đang dồn một tên lính Cameron vào tường. Nhanh chóng hạ gục hắn bằng đường gươm đâm xuyên ngực, sau đó nàng rút ra, xoay người tìm kiếm kẻ thù kế tiếp.
Đó mới là vấn đề. Cứ mỗi tên lính Cameron ngã xuống lại có ngay một tên khác đứng đằng sau.
Caelen bắt đầu tìm đường đến chỗ vợ mình, quyết tâm bảo vệ an toàn cho nàng. Đột nhiên, chàng nghe thấy tiếng hô xung trận quen thuộc đến nỗi đầu gối chàng suýt nữa khuỵu xuống vì nhẹ nhõm.
Lấy hết sức bình sinh, Caelen ngả đầu ra sau, thét lên đáp lại. Sau đó chàng hét vang với quân lính McDonald. “Quân tiếp viện đang ở đây! Hãy giữ vững vị trí!”
Caelen quay lại, đúng lúc thấy được các anh mình đang tấn công qua cổng thành. Hàng trăm chiến binh McCabe ào ạt đổ về từ khắp các hướng. Đó là cảnh tượng hùng vĩ nhất mà chàng từng thấy. Nếu có thọ đến một trăm tuổi, chàng cũng sẽ không bao giờ quên cảnh tượng tuyệt vời đó.
Nguồn sức mạnh đột nhiên dâng trào trong huyết quản binh lính McDonald. Vừa lúc trước, trông họ còn phờ phạc, gần như kiệt sức thì giờ đây họ bắt đầu hăng hái chiến đấu như thể Chúa đã ban cho họ nguồn sức mạnh mới.
Dẫn đầu đoàn quân tấn công vào cổng chính, Ewan trượt từ lưng ngựa xuống cách Caelen vài bước, lăm lăm thanh gươm trong tay. Alaric cũng cưỡi ngựa đến ngay sau đó và làm động tác tương tự cho đến khi Caelen được bao bọc bởi các anh trai mình.
“Vết thương có nặng lắm không?” Ewan hét lên khi thấy máu chảy xuống mạng sườn em trai.
“Em sẽ sống thôi.”
Ba chiến binh dũng mãnh cắt một đường xuyên qua quân lính của Cameron. Họ chiến đấu với tinh thần quyết tâm cao độ đòn tấn công của họ được tiếp năng lượng bởi sự giận dữ và khao khát báo thù cháy bỏng.
“Rionna đâu?” Alaric hét lên khi họ đến giữa sân.
Caelen liếc nhìn xung quanh trước lúc né nhát gươm của một tên lính đang tiến đến. “Em không biết. Em mất dấu nàng khi các anh công phá cổng thành.”
“Vợ em mất trí rồi,” Ewan nói khi đâm qua một tên lính khác. “Đó có lẽ là cô gái gàn dở nhất, điên khùng nhất và dũng cảm nhất mà anh từng gặp.”
“Phải, cô ấy là như thế đấy,” Caelen tán thành. “Và cô ấy là của em.”
Alaric cười toe toét sau đó xoay người, vung lên đường gươm chết chóc, lưỡi gươm của chàng lướt đi, lóe lên sắc máu đỏ. “Chú là nguời đàn ông may mắn nhất đấy, Caelen. Rõ ràng, vợ chú đã cứng đầu đến mức không nỡ để cho chú chết đấy.”
“Cameron đâu?” Ewan giận dữ hỏi. “Ta sẽ không để tên khốn đó thoát khỏi tay lần nữa.”
“Rionna đã gí ngọn đuốc vào mặt hắn. Em không thấy hắn kể từ lúc nàng cởi trói cho em.”
Họ yên lặng nghênh đón một đợt tấn công dữ dội khác. Quân địch nhào ra từ tứ phía, Caelen đã phải cố hết sức nén cơn đau và tập trung vào vấn đề trước mắt.
Chàng không quan tâm đến Duncan Cameron mà đang dõi mắt tìm kiếm Rionna. Chàng lo lắng cho nàng hơn bất cứ điều gì trong đời.
“Chúng đang tháo chạy!” Hugh McDonald hét lên. “Khép chặt vòng vây!
Đừng để chúng thoát!”
Trong sân chứa đầy xác chết, trước đây nó phủ toàn tuyết trắng, còn bây giờ lại nhuốm đầy máu đỏ. Màu máu đỏ tươi sáng lên dưới ánh mặt trời, đối lập với màu trắng tinh khôi, mùi tanh nồng bốc lên và lan đi theo làn gió.
Lực lượng chiến đấu đã mỏng đi tương đối, đủ cho Caelen nhìn rõ hơn cách đó vài bước. Chàng điên cuồng tìm kiếm vợ mình. Nhưng khi nhìn thấy nàng, máu chàng như đông cứng lại.
Nàng đang chiến đấu với cha mình và gã đàn ông đó ra đòn một cách man rợ, không hề có kỹ thuật của một chiến binh dày dạn. Hắn đánh như thể một kẻ biết mình sắp hấp hối.
Xoay lưng về phía Caelen, Rionna chiến đấu thật dũng mãnh, vung ra những đường gươm điên cuồng, nhưng mỗi đòn tấn công của cha nàng lại đẩy Rionna thoái lui, sức lực nàng đang dần cạn kiệt.
Caelen lao về phía trước, phớt lờ cơn đau và sự mệt mỏi đang lấn át. Mới đi được nửa đường, chàng chợt nhìn thấy Duncan Cameron.
Hắn hèn nhát nấp sau một bức tường người, nhưng giờ đây đa số đã ngã xuống. Duncan Cameron đang sơ hở, rất dễ bị tấn công.
Mặt bên trái của hắn bị phồng rộp và chảy máu vì vết bỏng mà Rionna đã gây ra. Một tay hắn cầm gươm, tay còn lại cầm một con dao găm.
Trước khi Caelen kịp nhận ra hắn định làm gì, Cameron đã nhắm vào Rionna và phi con dao về phía nàng.
“Không!” Caelen gầm lên.
Nhưng đã quá muộn. Cameron đã nhắm trúng, con dao đâm thẳng vào vai phải nàng. Rionna loạng choạng, đỡ nhát gươm của cha mình rồi khuỵu một gối xuống.
Gregor đang nâng kiếm lên để đâm nhát chí tử thì một mũi tên cắm phập vào ngực hắn. Không quay lại xem ai bắn phát tên đó, Caelen chỉ tập trung vào Rionna.
Cơn giận dữ chưa từng xuất hiện đã giúp chàng có sức mạnh như của trăm người. Chàng gầm lên tên của Cameron và lao về phía hắn.
Hai người đàn ông đối mặt bằng tiếng gươm va vào nhau chan chát, âm thanh kim khí loảng xoảng vang lên khắp sân. Caelen chiến đấu cực kỳ dũng mãnh. Chàng có thể ngửi thấy mùi máu của Cameron. Chàng muốn tắm bằng máu hắn ngay khi khoét tim của tên khốn đó ra khỏi l*иg ngực.
Nhưng Cameron cũng chiến đấu điên cuồng như một kẻ biết mình sắp chết. Sự kiêu ngạo Cameron từng khoác lên như một chiếc mặt nạ đã gần như biến mất. Có vẻ như đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cái chết của chính mình nên đã liều mạng vùng vẫy để sống sót.
Yếu đi vì cơn sốt và mất máu quá nhiều, cộng thêm việc phải chiến đấu quá hung hãn, Caelen lùi về sau trước lực của đòn tấn công từ Cameron. Giậm mạnh gót chân, chàng giơ kiếm đỡ đòn của Cameron. Cú va chạm khiến vai chàng đau đớn.
Khi hai thanh kiếm chạm vào nhau, Caelen đá mạnh vào bụng Cameron, đẩy hắn ra sau. Chàng đuổi theo, tận dụng lợi thế tức thì của mình bằng cách tung một loạt đòn tấn công khiến Cameron phải lùi lại.
Tiếng kim khí va vào nhau liên tiếp vang vọng bên tai Caelen. Xung quanh chàng, mùi tử khí thật đậm đặc và khó chịu. Phần lớn tiếng gào thét đã giảm đi, bính lính McCabe và McDonald đang đồng tâm nhất trí tiêu diệt những kẻ đã thề trung thành với gã đàn ông hèn nhát kia.
Tất cả những gì Caelen có thể nhìn thấy là cảnh Rionna khuỵu gối xuống trước khi gục ngã về phía trước. Âm thanh đau đớn, chói tai như tiếng một con vật bị thương gầm lên trong cổ họng chàng.
Dù có hèn hạ, đáng khinh thì Cameron vẫn là một chiến binh lão luyện và hắn còn đang chiến đấu cho chính mạng sống của mình. Đẩy Caelen về sau, Cameron vung gươm lên. Caelen khuỵu gối xuống, ngả đầu ra sau để lưỡi gươm cắt qua không khí, chỉ cách cổ chàng vài phân.
Vai chàng đau rát, nhức nhối vì mồ hôi và nhớp nháp máu. Sức lực đang nhanh chóng cạn kiệt nên Caelen phải sớm kết thúc chuyện này. Các anh trai chàng vẫn còn đang bận rộn với cuộc chiến của họ. Không ai có thể giúp Caelen. Chàng không có nguồn sức lực dự trữ nào để rút ra nữa.
Loạng choạng đứng dậy sau khi cản thêm một đòn tấn công khác, chàng chuẩn bị lao thẳng về phía kẻ thù. Cameron giơ kiếm lên cao và hét lên, bắt đầu nhảy về phía trước để đỡ đòn tấn công của Caelen. Đúng lúc đó, một thanh gươm đột ngột xuyên qua ngực hắn.
Thanh gươm cắm phập vào người hắn. Mũi gươm đâm xuyên về phía trước, nhuốm màu đỏ thẫm. Cameron nhìn xuống đầy kinh ngạc, ánh mắt đờ đẫn khi cái chết đang dần xâm chiếm.
Đầu gối oằn đi, hắn trượt xuống mặt đất và Rionna chợt hiện ra. Nàng cầm chuôi gươm bằng cả hai tay, mặt trắng bệch không còn giọt máu. Khi di chuyển tầm mắt từ xác chết của Cameron lên nhìn Caelen, mắt nàng tối lại vì đau đớn, mờ mịt và đờ đẫn y như ánh mắt Cameron lúc trút hời thở cuối cùng.
“Hắn không đáng chết trong danh dự,” nàng thì thầm. “Hắn không có nó.”
Rionna bước về phía trước rồi đưa chân còn lại lên để đứng vững. Sau đó nàng sụp xuống, khuỵu gối trên nền tuyết.
Tất cả những gì Caelen có thể thấy là máu đã thấm đẫm quần áo của nàng. “Rionna!” chàng hoảng sợ hét lên.
Vứt thanh gươm xuống, Caelen chạy về phía trước, đỡ lấy Rionna khi nàng đổ gục sang một bên. Ôm nàng sát vào ngực mình, chàng nhẹ nhàng hạ nàng nằm nghiêng, lo sợ lưỡi dao găm vẫn còn cắm sâu trong da thịt khiến nàng đau đớn.
“Tạ ơn Chúa,” nàng thì thầm khi ngẩng lên nhìn chồng mình chằm chằm, ảnh mắt đờ đẫn như thể sức sống đã rút ra khỏi đó. Sắc vàng pha lẫn hổ phách thật ấm áp và sinh động thường ngày đã bị thay thế bằng màu nâu u ám như rặng cây mùa đông khô cằn. “Em đã rất sợ hãi vì không tìm được chàng trong trận chiến. Em sợ chàng đã bị gϊếŧ.”
Cơn đau dữ dội hiện lên trên mặt Rionna, nàng công chúa chiến binh khẽ thở dài rồi nhắm mắt.
Caelen đau đớn chạm vào gò má, khuôn miệng, đôi mắt và vành tai nàng. “Nàng không được chết, Rionna. Nàng có nghe thấy ta nói không? Nàng không được chết trên tay ta. Nàng nhất định phải sống. Ta ra lệnh cho nàng đấy. Chúa ơi, chàng đau đớn nói. “Ta xin nàng, đừng chết. Nàng không thể bỏ ta lại được.”
Nâng Rionna lên sát ngực mình, Caelen ôm chặt lấy nàng, nỗi đau thấu tim khiến chàng không thở nổi.
“Ta yêu nàng,” chàng mạnh mẽ nói. “Ta không giữ lại bất kỳ phần trái tim nào của mình cả. Nàng đã chiếm giữ nó hoàn toàn, vợ yêu quý ạ. Nàng luôn luôn có nó. Không phải ta trao trái tim cho nàng mà chính nàng đã chiếm được nó ngay từ lần đầu ta gặp nàng.”
Caelen chạm vào má vợ mình, cầu xin nàng mở mắt, và như thể nghe được lời cầu khẩn trong thinh lặng ấy, mí mắt Rionna run rẩy rồi mở ra, dẫu cho rõ ràng điều đó khiến nàng vô cùng đau đớn.
Nàng yếu ớt mỉm cười. “Em rất vui khi nghe được điều đó tình yêu của em, vì em đã mong đợi những lời đó từ lâu lắm rồi.”
“Hãy ở lại với ta và nàng sẽ được nghe chúng mỗi ngày trong suốt phần đời còn lại,” giọng chàng khẩn thiết, chứa đầy đau đớn, tuyệt vọng. “Ta không xứng với nàng. Sự thật là vậy, nhưng ta vẫn muốn có nàng và ta sẽ không sống nổi nếu thiếu nàng.”
“Xem chúng ta kìa,” nàng thì thầm. “Rã rời, bầm tím và đầy máu. Kiệt sức đến mức không giúp nổi nhau đi đến giường để chết. Chắc là chúng ta sẽ phải chết ở đây thôi vì em không còn đủ sức để đưa chàng đi nữa.”
Giọng điệu trêu chọc ấy của nàng lại khiến chàng nhẹ nhõm. Cổ họng nghẹn lại, những giọt nước mắt bỏng rát, đong đầy trong mắt chàng, khiến tầm nhìn của chàng ẩm ướt và mờ ảo.
“Phải, phu nhân, nàng nói đúng. Có lẽ các anh ta sẽ đến và đưa hai ta đến giường. Nhưng nếu nàng nghĩ nàng có giường của riêng mình thì nàng đã nhầm to rồi.”
“Chưa bao giờ ta chứng kiến cảnh tượng nào thương tâm đến thế. Chú nói sao, Alaric?”
Caelen ngẩng lên và thấy Ewan cùng Alaric đang đứng phía trên mình. Nỗi lo lắng bùng lên trong mắt họ nhưng giọng điệu Ewan vẫn thật nhẹ nhàng và mang vẻ bông đùa, như thể chàng ghét việc biểu hiện nỗi lo sợ của mình ra thành lời vậy.
“Em lại nghĩ hôn nhân đã khiến em trai chúng ta mềm yếu đi đấy,” Alaric đáp. “Thật xấu hổ khi để một cô nàng yếu đuối cứu mạng nó.”
“Xuống đây đi, em sẽ cho các anh thấy thế nào là yếu đuối,” Rionna càu nhàu.
Không biết nên cười hay nên khóc, Caelen lẳng lặng ngồi đó, ôm chặt Rionna trong lòng và vùi mặt vào mái tóc nàng. Chàng run rẩy toàn thân khi nhận ra mình đã suýt đánh mất nàng, mà thực ra, chàng vẫn có thể mất nàng.
“Phu nhân thế nào rồi?” Gannon lo lắng hỏi trong lúc chạy lại.
“Gannon,” nàng nói trong niềm vui mừng yếu ớt. “May quá anh đã làm được rồi. Ta nợ anh lời cảm ơn đấy. Chúng ta không thể thành công nếu thiếu anh được.”
Vẻ mặt Gannon trông y như Caelen. Hoảng hốt. Sợ hãi. Và hoang mang. “Không, thưa phu nhân. Tôi biết chắc rằng phu nhân và binh lính McDonald
sẽ đánh bại toàn đội quân của Duncan Cameron và đưa Caelen an toàn về pháo
đài McDonald mà.
Quỳ xuống bên cạnh Caelen trên tuyết, Gannon đặt tay lên trán Rionna. “Thật ra, thưa phu nhân. Tôi chưa bao giờ gặp một cô gái dũng cảm và mạnh mẽ như phu nhân. Thật vinh hạnh khi được phục vụ phu nhân. Tôi rất cảm kích vì phu nhân đã có thể cứu được lãnh chúa của chúng ta. Tôi đã dần quen với việc phục tùng gã lãnh chúa cục cằn ấy rồi.”
Rionna cười phá lên và ngay lập tức phát ra tiếng rên khi cơn đau chạy dọc cơ thể bé nhỏ của nàng. “Chàng ấy đúng là cục cằn thật, nhưng ta sẽ xử lý việc đó.”
Ewan đặt tay lên vai Caelen khi một cơn đau khác khiến mặt Rionna co rúm. “Bỏ Rionna ra di, Caelen. Để Alaric đưa cô ấy về pháo đài. Cuộc chiến kết thúc rồi. Cameron đã chết, mấy kẻ còn sống thì đã tan tác bỏ chạy. Chúng ta phải chăm sóc vết thương cho hai người chứ.”
“Caelen?”
Caelen cúi xuống, gạt sợi tóc ra khỏi mắt nàng. “Ta đây.”
Ánh mắt lơ đãng của Rionna tìm đến chồng mình và nàng liếʍ môi. “Hình như có một con dao găm trên lưng em. Chàng có thể rút nó ra giúp em được không?”