Chương 18
Lần đầu tiên kể từ khi cuộc tấn công xảy ra, Rionna mới xuống đại sảnh dùng bữa tối. Ánh nhìn chằm chằm của mọi người khiến nàng chỉ muốn che đi mấy vết bầm tím rồi vội vã trở lên phòng ngủ.Nhưng nàng đã ẩn nấp đủ rồi và sẽ không kéo dài lâu hơn nữa.
Caelen ngạc nhiên ngước lên, rồi đứng dậy khi vợ mình lại gần bàn ăn. Những chiến binh khác cũng làm theo, sau đó Caelen ra lệnh cho Simon nhường chỗ bên cạnh lại cho Rionna.
“Ta tưởng bữa tối đã được đưa lên phòng nàng rồi,” Caelen thấp giọng nói lúc ngồi xuống ghế.
Rionna mỉm cười. “Chàng thật ngọt ngào khi chăm sóc em chu đáo như vậy nhưng đã đến lúc em không muốn lẩn trốn nữa. Vết bầm tím trên mặt làm em trông thật gớm ghiếc nhưng may là những nơi còn lại không sao cả.”
Caelen nâng cằm Rionna lên xoay mặt nàng qua lại, gương mặt lộ vẻ trầm ngâm suy nghĩ. Chàng không nói ra những lời khen dối trá hay bảo rằng mặt nàng thực sự trông không ghê rợn. Nhưng lạ lùng là nàng lại thấy điều đó thoải mái.
“Vết bầm đang mờ dần. Vài ngày nữa nó sẽ hoàn toàn biến mất thôi.”
Ngón tay chà xát lên những dấu tay mờ trên cổ vợ, chàng phập phồng cánh mũi trước khi rụt tay lại, dùng nốt phần ăn của mình.
Cuối bữa tối, Rionna đứng lên cáo lỗi để về phòng. Tất cả trở nên yên lặng như thể những người đàn ông sợ làm nàng bối rối. Mọi người cần có thời gian để tin nàng sẽ không suy sụp trở lại dù chỉ với bất kỳ sự kích động nhỏ nhất nào. Rionna thấy mình có lỗi khi đã hành động khiến họ có ý nghĩ như vậy, nhưng làm thế nào nàng có thể dùng lời nói để giải thích mình đã cảm thấy vô dụng và tức giận ra sao lúc nằm trong tay những kẻ tấn công kia?
Có những điều các binh sĩ sẽ không thể hiểu được. Nàng thích hướng tới tương lai và không muốn nhắc lại những việc của quá khứ. Theo thời gian rồi họ cũng sẽ quên thôi.
Caelen nắm lấy tay ngăn vợ mình lại rồi hất đầu về phía Gannon. “Ta sẽ lên cùng nàng,” điều chàng nói khiến Rionna kinh ngạc.
Dạo gần đây, Caelen thường cùng giải lao với các binh sĩ sau bữa tối. Đó là cách chàng tạo dựng sự thân thiết với họ sau ngày dài tập luyện. Caelen còn khiến Rionna ngạc nhiên, đảo tròn mắt khi chàng lắng nghe ý kiến của họ, rồi vui vẻ nói về những sự việc xảy ra trong ngày, thoải mái đùa giỡn. Việc chàng và Gannon cố gắng tiếp cận các chiến binh McDonald, khiến nàng khâm phục ngay cả khi các binh sĩ vẫn còn chưa hoàn toàn chấp nhận xem Caelen là lãnh chúa.
Nhưng tối nay chàng cáo lỗi rời đi, những ngón tay vẫn còn nắm nhẹ quanh cổ tay Rionna, rồi dẫn nàng về phía cầu thang, đi lên phòng của bọn họ.
“Chàng không cần phải lên cùng với em đâu,” Rionna nói khi Caelen đóng cửa lại.
“Ừ, ta biết, nhưng đây là lựa chọn của ta. Có lẽ tối nay ta thích trò chuyện với vợ mình hơn.”
Rionna quay lại, nhìn chằm chằm vào chồng, tìm kiếm trong mắt chàng ý định của việc làm đó. “Chàng có dự tính gì đó phải không?”
“Có thể. Chuẩn bị đi ngủ nào, vợ yêu quý. Trông nàng mệt mỏi đấy. Để ta thêm củi vào lò sưởi, đêm nay chúng ta sẽ đi nghỉ sớm.”
Dù bối rối vì tính khí kỳ lạ của Caelen, nhưng nàng vẫn làm theo và bắt đầu cởi đồ. Lúc với tay lấy váy ngủ, nàng nghe được âm thanh phản đối của chồng. Ngước lên, Rionna thấy chàng đang cúi người đứng gần lò sưởi, tay cầm khúc gỗ lắc đầu nhìn mình.
“Không mặc nó sao?”
“Ta muốn cảm nhận làn da mềm mại của nàng chạm vào da ta.”
Đó không phải yêu cầu vô lý, nhưng đêm nay nó khiến nàng thẹn thùng và có chút gì đó không chắc chắn. Rionna cảm thấy tức giận với bản thân vì đã có cảm giác như thế.
Như cảm nhận được sự ngập ngừng của vợ, Caelen băng ngang qua phòng, nhẹ nhàng lấy váy ngủ khỏi tay Rionna, đặt lên chiếc ghế kế bên lò sưởi.
“Ta sẽ không đòi hỏi hay làm bất cứ điều gì khiến nàng sợ hãi. Nhưng ta nhớ nhung cảm giác có nàng nằm kề bên, trong lúc hơi ấm và cả mùi hương quyến rũ của nàng hòa quyện trên da ta. Ta sẽ thực hiện lại đêm ngọt ngào đó nếu nó không làm nàng thấy khó chịu.”
Ngước mắt lên, Rionna đặt tay trên ngực Caelen, lòng dịu đi khi nghe thấy sự ân cần trong giọng nói của chồng. “Chàng không làm em sợ đâu, Caelen. Sự thật em cảm thấy an toàn nhất lúc có chàng gần bên.”
Cầm lấy tay nàng, Caelen đưa chúng lên miệng. Chàng hôn vào lòng bàn tay ấy rồi giữ nguyên ở đó một lúc trước khi hạ nó xuống.
“Vào giường nào. Tối nay trời lạnh và gió lùa xuyên qua những tấm lông thú nơi cửa sổ.”
Rionna trườn vào nằm bên dưới tấm lông thủ, ngắm nhìn Caelen cởϊ qυầи áo trong ánh lửa. Thấy chàng trở lại giường, nàng kéo tấm chăn ra mời gọi.
Ngay lúc chồng vào giường, nàng nép lại gần rồi thở dài thỏa mãn khi hơi ấm của chàng bao phủ lấy mình.
Caelen cười vui trên tóc vợ. “Nghe như nàng đang kêu gừ gừ ấy.” “Mmm. Chàng tỏa ra cảm giác thật tuyệt.”
Đặt tay lên lưng nàng, chàng nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống, hơi thở đều đặn phả gần bên tai nàng.
“Ta đang nghĩ đến vài thứ,” Caelen nói.
Rionna cau mày, tựa mặt sát vào cổ chồng. Một buổi trò chuyện không bao giờ kết thúc tốt đẹp khi mở đầu bằng những từ ngữ như thế. Nàng kéo người ra trong khi tay chàng vẫn đặt trên lưng mình.
“Chàng đang nghĩ đến vấn đề gì?”
“Hãy nói cho ta nghe vì sao nàng lại ăn mặc như đàn ông và tập luyện gươm nhiều như thế.”
Hai mắt mở to bối rối, Rionna đã nghĩ đến tất cả những chủ đề chồng có thể đề cập nhưng điều này không nằm trong số đó.
“Ai cũng có thể thấy nàng đã dành nhiều thời gian luyện tập chiến đấu. Đấy quả là nhiệm vụ kỳ lạ dành cho một cô gái. Cha nàng sẽ không dễ dàng chấp nhận, bởi ta đã nhìn thấy phản ứng của ông ấy khi nàng đánh bại chiến binh McCabe lúc viếng thăm pháo đài của bọn ta.”
Thấy Rionna vẫn giữ im lặng, Caelen lại vuốt ve lưng nàng, sự đυ.ng chạm ấy thật nhẹ nhàng, dễ chịu.
“Khi bị tấn công và đánh đập thậm tệ, ta nghĩ nó đã làm nàng sợ hãi nhưng thay vào đó nàng lại tỏ ra tức giận vì bị tước mất khả năng tự bảo vệ mình.”
“Đúng thế,” Rionna thì thầm. “Nó làm em cảm thấy mình vô dụng. Và em ghét điều đó.”
“Điều gì đã khiến nàng mạnh mẽ cương quyết bảo vệ mình như thế, Rionna? Một cô gái thường không nghĩ đến điều ấy. Người thân, cha, anh trai hay chồng sẽ là người để mắt và bảo vệ họ khỏi nguy hiểm, nhưng nàng lại không yêu cầu bất cứ ai làm việc đó cho mình.”
Rionna nhắm mắt lại khi sự xấu hổ vây quanh. Caelen biết những hành động nhục nhã của cha nàng, nhưng việc nói toạc ra nỗi sợ hãi của mình khiến nó trở nên tồi tệ hơn.
“Rionna?”
Kéo người ra, Caelen nâng cằm vợ lên để có thể nhìn thẳng vào mắt nàng. Những ngọn nến chàng thắp sáng đã cung cấp đủ ánh sáng để Rionna có thể nhìn thấy nét mặt không lay chuyển và sự cương quyết khám phá những bí mật của nàng trong ánh mắt chồng.
Rionna thở dài, quay đi. “Chàng biết cha em là loại người gì mà. Khi cha cố cưỡng bức Keeley, mẹ em đã đuổi cô ấy ra khỏi gia tộc. Keeley là chị họ của em và không phải là cô gái duy nhất bị cha em nhắm đến. Em biết sự xấu xa của ông ấy từ khi còn nhỏ nên luôn sợ…”
Vội vàng hớp hơi thật sâu, Rionna quay lại nhìn Caelen. “Tất cả những gì em có thể nghĩ là nếu như ông ấy chuyển sự chú ý qua em thì sao? Nếu ông ấy có thể làm một việc như thế với cháu gái thì có vấn đề gì khi làm với con gái của mình kia chứ?”
“Ngực em đã phát triển ngay từ khi còn nhỏ. Em biết mình có vóc dáng mà những người đàn ông thích nhìn nên bắt đầu che giấu những nét nữ tính và tự làm cho mình giống một tên nhóc hơn một người phụ nữ. Rồi em học cách sử dụng gươm vì em đã thề rằng nếu bị cha cố cưỡng bức, em sẽ có thể tự bảo vệ mình.”
Cơn tức giận cùng sự ghê tởm âm ỉ trong ánh mắt của Caelen. Chàng chạm vào gò má nàng, dùng ngón tay mơn trớn từ quai hàm đến thái dương rồi trở ngược lại.
“Nàng đã làm đúng,” Caelen thừa nhận. “Nỗi ám ảnh của ông ta với Keeley sẽ không bao giờ chấm dứt. Thậm chí là nhiều năm sau. Chỉ cách đây vài tuần ông ta có lẽ đã cưỡng bức Keeley nếu như ta không kịp thời can thiệp khi ông ta lôi chị ấy vào một căn phòng ở pháo đài McCabe.”
“Ham muốn của cha bất thường và không quan tâm xem người bị tổn hại là ai. Ông ấy chỉ nghĩ đến bản thân cùng khoái lạc của mình thôi. Em sẽ gϊếŧ ông ấy vì những gì đã làm với Keeley.”
“Nếu lão dám chạm vào nàng lần nào nữa, bất kể là vì tức giận hay ham muốn nɧu͙© ɖu͙©, ta sẽ ném xác lão cho kền kền ăn.”
“Em chỉ lo lắng khi không có chàng ở gần thôi,” nàng nói.
“Ừm, ta biết điều đó, vợ yêu quý. Dù không muốn nhưng ta phải thừa nhận nàng có lập luận vững chắc cho việc tại sao ta nên cho phép nàng tiếp tục luyện tập. Thật sự, ta đã tặng cho Mairin một con dao găm để chị ấy có thể tự bảo vệ mình. Vậy nên ta cũng sẽ cho phép vợ mình có được cơ hội học hỏi kỹ năng để làm được điều đó.”
“Cảm ơn chàng,” Rionna nhẹ nhàng nói. “Việc chàng giúp đỡ em luyện tập có ý nghĩa rất nhiều.”
“Đừng vội cảm ơn ta,” Caelen cảnh báo. “Ta sẽ không dễ dãi chỉ vì nàng là phụ nữ đâu. Nếu muốn tự bảo vệ bản thân, nàng sẽ phải học cách đánh bại người có kích thước và sức mạnh gấp hai lần mình.”
Rionna gật đầu nhưng chàng lại nói tiếp.
“Ta là một đô đốc hung dữ nên sẽ bắt nàng tập luyện vất vả cho đến khi nàng phải khóc lóc van xin. Ta cũng đòi hỏi nàng thực hiện những kỹ năng như những chiến binh của ta đấy.”
“Vâng, em hiểu,” Rionna đáp lại. “Còn giờ hãy im lặng để em cảm ơn chàng một cách đúng đắn nào chồng yêu quý.”
Caelen nhướn mày. “Định nghĩa rõ từ đúng đắn xem nào.”
Rionna mỉm cười rồi vòng tay quanh cơ thể rắn chắc của chồng. “Em nghĩ chàng sẽ không có bất cứ lời than phiền nào đâu.”