Định Mệnh Của Chiến Binh

Chương 14

Chương 14
Đứng ngay cạnh cửa sổ tòa tháp, Rionna nhìn chằm chằm quang cảnh tuyết trắng xóa bên ngoài. Đã ba ngày trôi qua mà không hề có dấu hiệu nào cho sự trở về từ nhóm đi săn.

Đêm đầu tiên, một trong những chiến binh trẻ đã quay lại mang theo một con nai béo tốt. Anh ta mang theo chỉ dẫn của Caelen: một phần thịt dùng để nấu, số còn lại được xông khói để tích trữ và ngay lập tức phải chuẩn bị bữa ăn cho phụ nữ và trẻ con.

Những người còn lại vẫn đang đi săn cho đến khi họ kiếm được đủ số thực phẩm chất đầy kho dự trữ.

Rionna dõi theo đám binh sĩ bên dưới đang luyện tập theo chỉ dẫn của Caelen. Trong ba ngày qua, nàng đã cố chống lại sự cám dỗ xuống sân cùng luyện tập với mọi người. Thay vào đó, nàng vẫn ở lại bên trong tòa tháp, lắng nghe bà Sarah thao thao bất tuyệt về việc bảo quản thịt, làm thế nào để cất thực phẩm đúng cách rồi những kế hoạch lau dọn. Đấy là chưa kể đến bài thuyết giảng buồn tẻ về nghi thức xã giao dành cho nữ chủ nhân và cách chào đón niềm nở những vị khách quan trọng.

Như thể họ đã từng tiếp đón những vị khách như thế ở pháo đài McDonald này vậy.

Hình như hôm nay chồng cô cũng không trở về, chỉ còn vài tiếng nữa là nắng tắt. Rionna vô cùng mong mỏi được xuống sân, để có thể trút bỏ sự thất vọng của mình bằng một trận đấu ra trò.

Vấn đề là bà Sarah không hề hối hận về việc theo phe Caelen mà phản bội lại nàng. Điều đó có nghĩa nàng phải lẻn ra sân sau khi nói với bà ấy mình muốn về phòng nghỉ ngơi.

Xoay người, Rionna kéo tấm áo choàng vào sát hơn rồi bắt đầu xuống khỏi tòa tháp. Lúc tới chân cầu thang, nàng gặp người hầu gái chắc chắn là do Sarah cắt cử để theo dõi xem nàng đi nơi nào.

“Ta về phòng ngủ của mình đây,” Rionna nhỏ giọng nói. “Người không được khỏe sao, nữ chủ nhân?”

Rionna mỉm cười với người phụ nữ không lớn hơn mình mấy tuổi. “Ta ổn,

Beatrice, chỉ hơi mệt chút thôi.”

Beatrice mỉm cười ranh mãnh. “Người đã không ngủ ngon kể từ khi lãnh chúa rời đi. Ngài ấy sẽ sớm trở về mang theo đủ số thịt để chúng ta dùng trong cả mùa đông.”

Rionna mỉm cười yếu ớt, xoay người đi lên phòng ngủ. Trong khi các binh sĩ vẫn chưa chấp nhận Caelen là lãnh chúa thì những người phụ nữ không hề giữ sự ngập ngừng đó. Bất kể đã làm những gì, chàng đã tạo được niềm tin đối với phái nữ của pháo đài. Tất cả bọn họ đều nhận ra chàng đã nhìn thấy nỗi vất vả của họ và đang tiến hành khôi phục lại kho dự trữ lương thực.

Rionna nghĩ nếu Caelen thực sự làm được tất cả những điều đó, nàng sẽ bằng lòng với cuộc hôn nhân này.

Sẽ là như thế.

Bước vào căn phòng nàng đã ngủ một mình suốt ba đêm qua, Rionna kinh ngạc khi thấy dấu vết của chồng vẫn còn đó, cho dù cũng chẳng có nhiều nhặn gì. Thực tế, đồ đạc chàng mang theo đến đây rất ít ỏi.

Nếu như trước đây căn phòng này hoàn toàn trống trải, chẳng có gì nổi bật thì giờ đây nó tràn ngập cảm giác nam tính, như thể hơi thở của Caelen đang len lỏi trong không gian nhỏ bé này.

Những tấm lông thú chàng đem từ pháo đài McCabe vẫn được trải trên giường. Nàng đã dần quen với việc ngủ bên dưới những tấm lông thú dày dặn, sang trọng ấy. Thậm chí tấm lông thú treo nơi cửa sổ cũng được thay bằng đồ của chàng.

Một chiếc bàn nhỏ kèm theo ghế được đặt kế lò sưởi chất đầy những cuộn giấy da, bút lông ngỗng và lọ mực. Chúng khiến trí tò mò của nàng nổi lên. Rionna muốn biết nội dung trong những cuộn giấy ấy là gì, nhưng nàng không biết đọc. Thực tế việc Caelen biết quá nhiều thứ khiến nàng vừa kinh ngạc lẫn thích thú.

Caelen có nhiều bí mật mà nàng thậm chí còn chưa hề biết đến. Chắc chắn chàng đã che giấu chúng và chỉ cho phép mọi người thấy những gì mình muốn. Điều đó khiến Rionna cảm thấy bực bội vì nàng vô cùng mong muốn được biết mọi thứ về người đàn ông mình đã kết hôn.

Đi tới chỗ cái rương cất những bộ váy được may riêng cho nàng, Rionna luồn tay vào khoảng nhỏ giữa chúng và bức tường, lôi ra chiếc áo dài cùng quần bó nàng đã giấu ở đấy.

Lớp vải nhẹ nhàng trượt trên những ngón tay nàng. Tuy nó đã sờn nhưng khá thoải mái, lại có cảm giác thân thuộc. Sự háo hức không ngừng thôi thúc khiến Rionna vội vã cởi bỏ chiếc váy và mặc cái áo dài vào.

Mặc đồ xong, Rionna kéo đôi bốt để trong góc phòng kể từ khi họ trở về lãnh địa McDonald. Trước tiên nàng xỏ vào đôi tất len trân quý rồi mới đi giày vào.

Đôi tất khiến cho giày có vẻ hơi chật, nhưng chúng không khiến nàng khó chịu. Quan trọng hơn, hai chân nàng được giữ ấm.

Rionna nhún nhảy đi tới bức tường nơi Caelen treo thanh gươm của nàng và cảm thấy biết ơn việc chàng đã không cho nung chảy nó. Thật tội lỗi khi xúc phạm một thứ vũ khí quá tốt thế này.

Lướt tay trên chuôi gươm, Rionna cẩn thận nhấc nó khỏi giá đỡ. Cảm giác có nó trong tay thật tuyệt vời. Sức nặng, đường rãnh, hình dáng quá vừa vặn tay nàng. Thanh gươm đủ nhẹ để nàng có thể khéo léo sử dụng nó nhưng cũng đủ độ nặng để gây sát thương.

Rionna kiểm tra độ sắc bén của lưỡi gươm, hài lòng khi thấy cọng tóc chỉ chạm nhẹ là đã đứt làm đôi.

Giờ nàng chỉ cần dũng cảm đến chỗ cầu thang thôi, hy vọng sẽ không tình cờ gặp bà Sarah ở đó.

Lát sau, nàng lao ra sân, vội vã đi qua hàng binh sĩ để có thể đứng cách xa lối vào pháo đài nhất. Phòng khi bà Sarah có ngó ra ngoài này, Rionna muốn mình ở chỗ khuất tầm nhìn.

Tiếng chào đón xôn xao của các binh sĩ khiến nàng cảm thấy bối rối. Vài người trông thật sự vui mừng khi nhìn thấy nàng và cất tiếng chào hỏi. Số khác dường như dè dặt hơn, liếc ánh mắt lo lắng nhìn nhau. Vài người bạo gan tiến ra trước mặt Rionna, mặc dù tư thế của họ không giống với vẻ muốn giao đấu cùng nàng.

Không, họ tỏ ra quan tâm. Và thể hiện sự bảo vệ, chở che.

Hugh McDonald cau mày rồi gượng gạo nuốt khan. “Rionna, tốt hơn cô nên vào bên trong đi. Hôm nay trời rất lạnh nên cô không được phép luyện tập với các binh sĩ đâu?”

Rionna há hốc miệng, đăm đăm nhìn người chiến binh vạm vỡ này. Hugh là người trực tiếp chịu trách nhiệm rèn luyện các kỹ năng cho nàng. Đúng thế, ông đã chỉ dạy hầu hết những kỹ năng chiến đấu cho nàng. Ông đã phạt đòn Rionna không biết bao nhiêu lần và luôn vờ khích bác để nàng đứng dậy, cố gắng lần nữa.

“Caelen đã ra lệnh cho ông làm thế phải không?” Rionna hỏi. “Anh ta ở đây chưa được một tuần mà ông đã quay sang chống đối lại ta rồi.”

Hugh xoa dịu. “Coi nào, Rionna. Không phải như thế. Lãnh chúa đã cho bọn tôi thấy việc để cô chiến đấu không phải cách tốt nhất. Nó dường như không phù hợp với cánh phụ nữ chân yếu tay mềm?”

Quắc mắt nhìn ông ta, Rionna rút gươm ra. “Vậy nó có phù hợp với một phụ nữ hạ gục được ông không?”

Hugh đưa tay lên hướng về phía những người khác. “Kẻ nào dám giao đấu với cô ấy thì coi chừng ta.”

Cơn đau siết chặt lấy l*иg ngực nàng. “Ông cấm binh sĩ tập luyện với ta sao?”

Hugh trông như đã nuốt phải cây gậy. “Xin lỗi, thưa cô Rionna. Ngoài thực tế lãnh chúa sẽ lột da tôi thì tôi cũng không muốn cô bị thương. Hoặc làm tổn hại đến đứa bé mà cô có thể sắp cưu mang?”

Rionna nhắm mắt lại rồi quay đi, sự cô độc quét qua nàng, để lại cảm giác trống rỗng đau nhói. Nước mắt khiến mi nàng nhức nhối trong khi hai vai sụp xuống bại trận.

“Hãy đưa kiếm cho tôi, thưa phu nhân,” Hugh nhẹ nhàng nói. “Tôi sẽ cất nó đi?”

Rionna xoay người và nhìn thấy các chiến binh còn lại đang đứng phía sau Hugh, vẻ mặt họ đều lộ vẻ đồng tình. Giờ sẽ không còn ai giao đấu với nàng nữa. Kìm nén nước mắt, nàng chậm rãi đưa gươm cho Hugh. Ông ta cầm lấy rồi giao nó cho một người khác. Rionna không chờ để xem họ sẽ làm gì kế tiếp mà xoay người vội vàng rời khỏi sân, không hề ngoảnh đầu nhìn lại.

Ngực nàng có cảm giác gần như nổ tung.

Gió thổi hơi lạnh qua hai gò má ướt đẫm của Rionna. Nàng không nhận ra những giọt nước mắt đã đông cứng trên da. Cảm giác thất bại quá mãnh liệt. Nó cắt sâu vào tim nàng, sưng tấy như vết thương kéo dài cả tuần lễ.

Rionna cảm thấy mình bị phản bội và cuộc sống của nàng sẽ không bao giờ trở lại như trước. Những người nàng yêu thương, cả những người yêu quý nàng đều bị ảnh hưởng bởi ý kiến quả quyết của Caelen về vị trí của người phụ nữ.

Rionna đã luôn mong mỏi những ngày được tự do, không còn phải lo lắng đến việc tránh mặt cha mình nữa. Nàng vẫn nhớ đến cảm giác chiến thắng, phấn khích khi đánh bại một trong những binh sĩ của cha.

Ở ngoài sân tập cùng với lưỡi gươm của mình, mọi khuyết điểm của Rionna đều biến mất. Khi ấy, nàng thấy mình trở thành một chiến binh chân chính. Mạnh mẽ và có năng lực chứ không còn là một phụ nữ mềm yếu cần được bảo vệ, chở che.

Rionna không giỏi mỉm cười duyên dáng hay tỏ ra rụt rè, e thẹn, cũng chẳng có kỹ năng giao thiệp cần thiết để không khiến mình hay người thân xấu hổ. Đó là lý do tại sao cha chưa bao giờ đưa nàng ra trình diện những ai quyền cao, chức trọng.

Rionna chậm rãi bước xuống đồi, hướng về phía con suối nối hai hồ nước của lãnh địa McDonald. Quang cảnh thật tráng lệ: tuyết phủ trắng xóa dọc hai bên bờ, trong khi phía giữa hồ, nước vẫn chưa bị đóng băng. Tuyết rơi đầy mé bên kia, nước lạnh căm và nền đất phủ một màu trắng lấp lóa.

Dừng lại ngay sát mép nước, Rionna vòng tay ôm ghì lấy ngực. Nàng nhắm mắt, hít thật sâu không khí mùa đông lạnh giá. Mùi khói thoang thoảng tỏa ra từ ống khói của pháo đài chui vào mũi nàng. Lần đầu tiên sau khoảng thời gian khá dài, mùi thịt nướng thơm phức lại lan tỏa khắp nơi này.

Không chắc Rionna đã nhìn chằm chằm vào mặt hồ bao lâu nhưng đến khi cả cơ thể run rẩy vì lạnh nàng mới nhận ra điều mình ghét nhất không phải việc mất tự do mà chính là nỗi sợ về những điều lạ lẫm.

Rionna đang cư xử như một đứa trẻ hay hờn dỗi vì món đồ chơi yêu thích bị lấy mất. Nàng có thể tham gia vào công cuộc xây dựng lại gia tộc. Nàng mơ hồ nhận ra dường như tất cả những người khác cũng đang phải đối mặt với sự thay đổi và mình không phải người duy nhất không thích sự thay đổi này.

Nếu chồng nàng muốn một người vợ hoàn hảo, một căn nhà được chăm sóc cẩn thận, hay vẻ e thẹn, dịu dàng mang nét duyên dáng nữ tính, Rionna cũng có thể trao cho chàng tất cả ngay cả khi những điều ấy có thể gϊếŧ chết nàng.

Rionna sẽ không cho Caelen lý do phải xấu hổ vì mình.

Ngước lên, nhìn chằm chằm phía bên kia con suối, nàng sửng sốt nhận thấy mấy gã ngồi trên lưng ngựa đang lao ra khỏi rừng cây và phóng thẳng về phía nàng.

Rionna xoay người cất tiếng hét ngay khi những con ngựa lao tới làm nước bắn tung tóe. Nàng chạy men theo bờ suối bởi biết rằng mình không có cơ hội chạy lên đồi trở về pháo đài. Nàng sẽ không bao giờ chạy nhanh hơn đám ngựa đó.

Rionna mở miệng, hét lên báo động lần nữa, thầm cầu nguyện binh sĩ của mình có thể nghe thấy được từ khoảng cách này, nhưng một bàn chân thô bạo đã giộng vào lưng đẩy nàng ngã xuống.

Người Rionna đập mạnh xuống nền tuyết lạnh, khiến cho không khí dường như rút hết khỏi phổi nàng.

Lờ đi cơn đau, nàng chống tay xuống rồi gượng đứng dậy để chạy trốn lần nữa.

Nhưng một bàn tay rắn như thép đã xoắn lấy tóc nàng, giật mạnh về phía sau quật ngã nàng. Rionna đăm đăm nhìn năm gã đàn ông trước mặt. Nỗi sợ hãi tràn trên lưỡi, nàng cúi mặt không muốn để chúng thấy mình hoảng loạn như thế nào.

“Các ngươi muốn gì?” Rionna hỏi.

Bất chợt, gã đàn ông đang giữ Rionna tát thẳng vào mặt nàng khiến nàng bàng hoàng, thinh lặng. Tức giận, nàng vùng vẫy tấn công, chọc tay vào mắt hắn. Gã ta rú lên đau đớn, lảo đảo lùi về sau cho nàng giây lát để thoát ra.

Nhưng Rionna không thể chạy xa hơn bởi một gã khác đã gạt chân khiến nàng ngã úp mặt xuống tuyết. Tuyết chui đầy vào mũi miệng nàng, làm tê cóng cơn đau của cái tát khi nãy.

Rionna lại xoay người và lần này nàng hứng trọn cú đấm nặng nề của kẻ tấn công thứ hai. Sau đó, cố nàng bị siết chặt đến mức không thể nào hít thở.

Thấy Rionan lả người đi, một gã khác tiến đến gần xem xét trong khi tên tấn công đầu tiên lảo đảo đứng dậy, máu nhỏ ra từ một trong những vết xước nàng gây ra.

“Đồ quỷ cái,” hắn bạt tai Rionna.

Túm lấy cổ áo nàng, hắn xé toạc nó xuống cho đến khi ngực nàng lộ trần ra. Rionna lần nữa bắt đầu chống trả nhưng gã ta lại siết chặt cổ nàng khiến nàng buộc phải dừng chống cự.

Rionna cố la hét nhưng không có âm thanh nào được cất lên. Những giọt nước mắt tức giận làm mờ đi tầm nhìn khi nàng bị một gã trong bọn vuốt ve bầu ngực rồi véo một bên nhũ hoa.

Trước lúc nàng ngất đi, bàn tay nơi cổ dần nới lỏng và nàng vội vã hít vào thật sâu. Ngay khi hít đủ không khí, Rionna mở miệng tính hét lên thì nàng mặt đột nhiên đau buốt.

Gã kia luân phiên tát mạnh vào mặt nàng cho đến lúc xung quanh Rionna chỉ còn sự mơ hồ do đau đớn bủa vây. Những kẻ khác vẫn tiếp tục hành vi dâʍ đãиɠ mò mẫm, sờ soạng nàng như loài dã thú.

Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên hai gò má bị đánh sưng đỏ của nàng. Trong đời, Rionna chưa bao giờ cảm thấy mình quá bất lực thế này. Gươm của nàng ở đâu? Làm sao nàng có thể bảo vệ bản thân đây?

Nàng sẽ bị cưỡng bức ngay trên vùng đất của mình, mà không thể làm được gì ngoài việc nằm đây và khóc lóc.

Khi Rionna vừa có lại chút nhận thức, kẻ tấn công cúi người phả hơi thở nóng hổi, hôi hám của hắn lên mặt nàng.

“Hãy chuyển lời nhắn này cho tên lãnh chúa mới kia,” gã rít lên. “Nói với hắn ta là không có tên McCabe nào an toàn thoát khỏi tay của ngài Duncan Cameron đâu. Mairin McCabe, con gái mới sinh của cô ta hay bất cứ người thân nào của nhà McCabe. Ngài Cameron sẽ hủy diệt tất cả những tộc đồng minh cùng với Ewan McCabe. Ngài ấy sẽ không dừng lại cho đến khi Neamh Álainn thuộc về mình. Ngươi có thể nói với hắn ta rằng gương mặt xinh đẹp của ngươi sẽ là tặng vật đáng giá tỏ lòng kính mến đối với ngài Duncan Cameron đấy.”

Trèo qua người Rionna, gã hất tuyết lên mặt nàng rồi bước lại phía ngựa của mình.

Tiếng vó ngựa băng qua dòng suối len vào đầu óc rối bời của Rionna. Nàng cố ngẩng đầu lên nhưng cơn đau tràn ngập khắp người, bụng nàng nhộn nhạo, khiến cơn buồn nôn sôi trào lên cổ họng.

Nhắm mắt lại rồi hớp đều đặn từng ngụm nhỏ không khí cho đến lúc cơn buồn nôn giảm bớt, Rionna từ từ cuộn mình, nằm đó một lúc lâu để lấy lại sức.

Khi cố đứng dậy, nàng lảo đảo ngã về phía trước. Những giọt nước mắt thất vọng làm hai mắt nàng bỏng rát. Bằng tất cả sức mạnh của đấng tối cao, nàng phải cố trở lại pháo đài, thậm chí có phải bò về.

Rionna gần như bất tỉnh lần nữa lúc cố đẩy người lên. Liếc mắt nhìn lên đồi, nàng thở dài mệt mỏi khi khoảng cách kia dường như xa vô tận.

Và rồi lấy hết sức bình sinh, nàng bắt đầu bò từng chút một.