Năm 7 tuổi, Hữu An được nhận nuôi.
Người nhận nuôi anh là một bà mẹ trẻ đơn thân.
Bà muốn con trai mình có thêm một đứa em trai hoặc một người anh trai.
Ngày đó, bà đến cô nhi viện, tay dắt theo một cậu bé nhỏ gầy, mắt thâm đen. Hai người họ đứng xa xa nhìn anh đọc sách dưới gốc bàng.
Bên cạnh anh là những cuốn sách rách tươm, trang sách chẳng còn lành lạnh. Những trang sách đã chuyển sang ố vàng theo năm tháng.
Giữa một đám trẻ hiếu động, đáng yêu, đang chạy nhảy vui đùa, dường như hai người họ chỉ quan tâm đến đứa trẻ cô độc luôn ngồi dưới gốc cây đọc sách đằng xa kia.
Mái tóc đen của anh hơi ngả vàng do phơi năng lâu ngày, nước da xanh sao, cơ thể gầy còm.
Hữu An luôn được các bảo mẫu quan tâm, vì anh là một đứa bé ngoan, nhưng lại luôn lẻ loi cô độc một mình.
Anh bị bố mẹ bỏ rơi khi vừa mới lọt lòng, khi đó anh vẫn chưa cảm nhận được nỗi đau của số phận khi anh được đưa đến đây sống.
Anh luôn ngoan ngoãn, lễ phép. Chưa từng gây xích mích hay tranh cãi gì với ai, các bảo mẫu nói rằng, luôn hoàn toàn yên tâm về anh.
Đúng vậy, sẽ hoàn toàn yên tâm về anh, nếu như anh không bị tâm thần.
Hữu An bị mắc bệnh tâm thần, dù chỉ là bệnh tâm thần thể nhẹ.
Đôi khi anh lên cơn giữa đêm, các bảo mẫu phải chuyển anh sang phòng khác, để tránh cho những đứa trẻ khác hoảng sợ.
Giữa màn đêm, cơ thể Hữu An co giật, phát ra những tiếng rêи ɾỉ đau đớn, cam chịu.
Dường như chút sức lực ít ỏi của anh đều dùng để kiềm chế bản thân, không cho mình hét lên, kìm nén tiếng rên, muốn thoát khỏi những thứ đang khống chế anh, khiến anh muốn phá tan mọi thứ.
Ngày ngày ngồi mỗi chỗ nhìn các bạn chơi đùa, hiếm hoi lắm mới có người đến thăm, rồi nhận nuôi một đứa trẻ, Hữu An cảm thấy ghen tỵ không thôi.
Anh cũng mong muốn được người ta nhận nuôi, có một người bố ấm áp, có một người mẹ dịu dàng, thương yêu anh, chăm sóc anh như chính con ruột của mình. Rồi sau này anh lớn lên, nếu như có cơ hội, anh sẽ đi tìm bố mẹ thật của mình.
Nhưng anh biết rằng, cuộc đời không như mơ.
Sẽ chẳng có ai chịu nhận một đứa trẻ bị bệnh tâm thần, hay phát bệnh đêm khuya, hay ngồi lẻ loi cô độc một góc cả.
Vậy mà cuối cùng, có một ngày, anh lại được nhận nuôi.
Ngày về nhà mới, Hữu An cảm thấy phấn khởi vô cùng.
Túi đựng quần áo trước đó của Hữu An chỉ có ba cái áo và hai cái quần, nhưng khi về nhà mới, anh lại có rất nhiều quần áo.
Mẹ nuôi thương anh, chở anh đi dạo một vòng, mua cho anh rất nhiều quần áo, tuy giá cả không đắt, nhưng lại rất vừa người.
Bà không muốn anh mặc cảm khi thấy con trai mình mặc quần áo gọn gàng tinh tươm, còn anh thì lại mặc quần áo cũ.
Đứng trước cánh cổng trắng dẫn vào nhà, bà cúi người nắm tay Hữu An, cười dịu dàng nói: "Hữu An, chào mừng con về nhà."
Hữu An thấy tim mình đập rộn ràng, chỉ vài phút nữa thôi, kia sẽ là nơi mà anh gắn bó suốt đời.
Trước mặt anh là một ngôi nhà hai tầng sơn màu trắng kem, trên cùng có thêm một gác mái nhỏ.
Phía trước là một khu vườn rộng, thảm cỏ xanh mướt, Hữu An không dám tin vào mắt mình.
Hạnh phúc dâng trào, niềm vui như vỡ òa.
Mẹ nuôi nắm bàn tay bé nhỏ của Hữu An, băng qua mảnh vườn, dùng một chùm chìa khóa đủ màu tra vào ổ khóa, đẩy cánh cửa bằng gỗ màu nâu ra.
Cửa mở toang, một căn phòng gọn gàng sạch sẽ, gọn gàng xuất hiện trước mặt anh.
Căn phòng được trang trí vô cùng đẹp mắt, có một vài chậu xương rồng nhỏ xinh trên cửa sổ, cạnh chúng là những cành hoa oải hương màu tím mộng mơ xinh đẹp tỏa hương thơm ngát.
Hữu An vẫn đang bất ngờ, anh đi khắp phòng, sờ lên tất cả những vật mà anh chưa từng thấy bao giờ.
Mẹ nuôi đứng ở cửa nhìn anh, bà bỗng thấy cảm thông và tình thương Hữu An bắt đầu nhen nhóm trong lòng bà.