Guitar Và Chiếc Nhẫn

Chương 6

Giờ ra chơi, Nguyễn Tùng Khanh ngồi trong lớp với anh. Hôm nay cậu không có tâm trạng ra ngoài đá bóng, nằm ườn ra bàn.

Đột nhiên giáo viên chủ nhiệm đi đến trước mặt cậu hỏi: "Lần trước bị đau mắt làm sao?"

Cậu ngồi dậy, đàng hoàng nói: "Dạ em bị đau nhức với rát ạ."

"Có thấy đứa nào làm không?"

"Em không ạ, em biết mỗi cái đấy là từ trên tầng xịt xuống."

Cậu chỉ biết được cái đó xuất phát trên tầng hai, cậu vẫn còn nhớ như in cái điệu cười đùa đó. Lòng cậu lại thêm khó chịu, mím chặt môi.

Vũ Minh Tiến bên ngoài đi vào xen qua đám đông: "Em biết cô ạ. Em đi sau bạn Khanh nên em thấy, mấy em lớp 10A4 canh mỗi lần có bạn đi qua thì xịt xuống còn cười đùa nữa."

Giáo viên chủ nhiệm gật đầu: "Anh Tuấn, anh có mang không đấy?"

Cô bỗng nhiên liếc qua Nguyễn Thanh Tuấn hỏi. Anh vẻ mặt bình tĩnh đáp lại: "Em quên cô ạ."

"Anh quên? Anh có tin tôi cho anh cái hạnh kiểm yếu luôn không? Cho anh khỏi thi tốt nghiệp. Có mỗi cái việc đấy nhắc suốt mà quên."

"Để chiều em mai cô ạ."

"Thôi khỏi, tiết ba xuống gặp tôi dưới văn phòng."

"Thôi tiết này luôn đi cô, tiết này thể dục, em tiết ba học anh rồi."

Giáo viên chủ nhiệm cố tình ngạc nhiên, cười đểu: "Anh mà cũng biết học cơ à?"

"Em biết mà cô."

"Không nói nhiều tiết ba xuống gặp tôi."

"Tiết này không được à cô?"

"Thế tôi phải bỏ dạy đế gặp anh à?"

Nguyễn Thanh Tuấn chẹp miệng, anh nghiêng mặt vào trong chống tay lên nhắm mắt như tĩnh dưỡng.

Ngô Anh Tuấn hỏi: "Thằng kia mày quên gì đấy?"

"Bản kiểm điểm."

Anh hai mắt vẫn nhắm, miệng nhàn nhạt đáp lại. Nguyễn Tùng Khanh nhìn anh cậu trong đầu vẫn nhớ hôm đó anh đi lên chẳng nói gì dù cậu có hỏi ra sao đi chăng nữa nhưng anh chẳng chịu hé miệng dù một lần. Cậu đành phải nhẫn nhịn đi xuống, sao tự nhiên lại đánh khối dưới? Thằng đấy làm gì anh sao?

Tiết 3 anh rời đi, Nguyễn Tùng Khanh ngồi một mình bỗng nhiên cảm thấy lòng trống trải, anh đi hết tiết ba sang tiết bốn mới quay lại liền lăn ra ngủ đến lúc về.

Cậu chưa lấy được lần nào để hỏi anh rõ, ngoài lán anh đã cho cậu. Nguyễn Tùng Khanh nhận lấy, cậu có chút dè chừng nhưng rồi hít lấy một hơi dũng cảm hỏi: "Sao mày lại đi đánh bọn khối dưới vậy?"

"Ngứa mắt thì đánh. Đánh người không cần lý do."

Nguyễn Thanh Tuấn đáp lại một câu như vậy, cậu không hỏi thêm. Mọi chuyện dừng lại ở đây, anh không nói thì thôi chỉ cần anh không làm sao là được.

Nguyễn Thanh Tuấn tháng 4, hạnh kiểm: "Trung bình."

"Xuống căn tin ăn mì tôm đi." Nguyễn Thanh Tuấn rủ cậu.

"Đi."

Nguyễn Tùng Khanh háo hức có lẽ hôm nay sẽ là hôm cuối ăn mì ở căn tin trường, sau này ra trường rồi có muốn cũng không được.

Tiếng trống vang lên, anh đứng dậy nhanh chóng chạy xuống, cậu hét lên: "Chậm thôi, đợi tao với."

Vậy mà anh dừng lại ngoài cửa thật, cậu vui vẻ nhanh chân theo sau anh chạy xuống. Bà căn tin đã không lạ gì hai người, đã chuẩn bị sẵn hay ly mì tôm thêm vài miếng xúc xích đổ nước sôi vào, anh cầm lên lọ tương ớt bóp mạnh đổ vào ly mì của mình nhìn sang cậu.

"Có ăn tương ớt không?"

"Có."

Anh xé vỏ ly mì tôm của cậu ra, đổ một ít tương ớt vào. Cả hai đều xì xụp ăn như hổ đói, Vũ Minh Tiến bị bỏ rơi ngồi gặm bánh mì ăn liền nhìn hai người ăn mì còn hắn thì. Hắn nén xuống tiếng thở dài, cắn mạnh xuống như trút giận. Căn tin không rộng chỉ vừa bằng hai phòng bảo vệ cộng gộp lại nhưng vẫn đủ cho học sinh ăn uống, ba cái quạt trần đủ quạt đi cái nóng chứ không thể mát lên được. Đa số mùi hè sữa là hết cạn, nhất là sữa để mát, mỗi giờ ra chơi đều có chục đứa xuống mua không thì mua bim bim.

Mùi mì tôm xộc thẳng vào mũi cậu, một mùi hương khó quên nhất là ăn dưới căn tin trường thế này. Cậu đã ăn xong liếc sang anh đang uống hộp sữa fami lạnh để bớt mùi mì tôm không lát nữa lên lớp bọn nó kêu trời kêu đất, cậu cũng muốn uống nhưng tiền chỉ đủ cho ly mì này.

"Cho tao một hộp đi."

Anh nhìn cậu nói: "Tiền."

"Tao chỉ đủ mua một ly mì thôi, ăn hết rồi."

"Thế thì nhịn". Anh mặt lạnh tanh uống sữa, Vũ Minh Tiến bên kia cũng đang uống, hắn lắc lắc hộp sữa còn nửa hộp mở lòng thương cảm cho học sinh nghèo khó xuống căn tin có tiền mua mì tôm nhưng không có tiền uống sữa.

"Uống không? Tao còn nửa hộp."

"Có."

Hắn để lên bàn cho cậu, Nguyễn Tùng Khanh hào hứng, sung sướиɠ nhận lấy uống. Khóe mắt anh khẽ giật giật nhẹ, làm lơ cậu.

Vũ Minh Tiến cầm lấy cục giấy trong hộp giấy của căn tin, mỗi lần xuống đây y như rằng giấy mới cho vài không thấy đâu. Hay là những đứa lớp cậu chỉ cần rủ nhau xuống đây ăn, có bao nhiêu trong hộp đều biến mất không một dấu vết, không để lại vết tích gì cho bà căn tin điều tra. Thành ra nhiều lần như vậy cay cú, bà xin nhà trường lắp cái camera mỗi khi lớp cậu xuống, bà chỉ đích danh: "Chúng mày lấy giấy của tao đi, camera thu lại hết rồi. Tao mà bắt được đứa nào, đứa đấy chết với tao. Chừa cái thói ăn cắp giấy đi."

Nhưng nếu không lấy được giấy thì lọ tương ớt mới mua bay trong một lần ăn, chỉ cần là lớp cậu xuống. Bà căn tin sẽ cất hết tương ớt đi, chẳng phải tự nhiên chúng nó làm vậy, tại vì căn tin quá bóp giá. Số tiền chẳng chịu đi đôi với chất lượng thành ra chúng nó cay cú.