Chính Thê Nữ Phụ Chịu Lưu Đày Thức Tỉnh

Chương 5

Chu Yên bừng tỉnh từ trong giấc mộng. Cô từ từ ngồi dậy, kéo khăn che mặt quăng qua một bên. Một gương mặt kiều diễm lập tức xuất hiện, nhưng đã sớm lột bỏ đi nét mặt say đắm với tình yêu, thành vẻ mặt lạnh lùng, không cảm xúc.

"Tiểu Thúy, muội có ở đó hay không". Chu Yên gọi ra ngoài cửa. Cô không cần phải đợi tên Tân Lang kia nữa. Cái gì nên kết thúc, cũng nên kết thúc. Nếu định mệnh đã sắp đặt rõ không phải của cô thì cô cũng không cần.

"Tiểu Thư, người gọi em hay sao". Tiểu Thúy nhanh chân chạy vào. Cô thấy Tiểu thư đã vén khăn che thì hơi giật mình. Rõ ràng Tiểu thư không muốn để người khác chạm đến, chỉ chờ tân lang đến vén khăn trùm tân nương.

"Ừm, em đi truyền thức ăn và nước nóng đến cho ta. Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi sớm". Chu Yên bình tĩnh nói với Tiểu Thúy. Cô cần suy nghĩ thật kỹ những bước cần đi tiếp theo.

"Dạ tiểu thư". Tiểu Thúy nói xong, liền nhanh chóng ra ngoài.

Chu Yên cũng biết rõ đêm nay, Thẩm Hàn cũng sẽ không đến đây. Hắn vốn đến phòng Họa Tranh, nhưng cũng chưa kịp làm gì, thì trong cung đã phái người đến đón. Chuyến này chính là hắn phải ở đó hơn bảy ngày. Khi trở lại thì cả người đã bị thương nặng.

Nhưng Chu Yên nhớ không lầm, nếu quyển truyện kia là đúng thì hắn sẽ cố lê thân tàn mà giúp Họa Tranh rời khỏi, trước khi Hoàng đế hạ lệnh biếm cả nhà Thẩm tướng quân thành thứ dân, đày đi biên giới. Cô còn nhớ rất rõ, hắn trước khi vào cung, đã đưa cho Họa Tranh thư bỏ vợ, bảo với cô nếu hắn trở lại thì hai người tiếp tục. Nếu Thẩm gia gặp chuyện, thì sẽ có người đưa cô ta đi. Mà người đưa cô ta đi. Ngoại trừ hắn bỏ Họa Tranh, hắn còn sớm viết thư đoạn tuyệt quan hệ với dì của hắn. Vì thế, cả nhà Họa Tranh chính là bình an vô sự, không gặp bất kỳ chuyện gì. Cũng không cần theo Thẩm Hàn chịu cảnh lưu đày. Nhưng Chu Yên cô, có thù tất báo, cầm lên được bỏ xuống được. Cô sẽ để cho bọn họ bình yên hay sao chứ.

Chu Yên nhớ rõ từng chi tiết trong truyện. Cô vốn không được tốt số như Họa Tranh, cô đã phải cùng Thẩm Hàn đi đến cả ngàn dặm lưu đày, trên đường đi gặp biết bao trắc trở. Cô đều liều thân bảo vệ hắn, lo lắng, chăm sóc vết thương cho hắn. Vậy mà hắn không hề biết ơn. Lại còn cấm cô đến gần, bảo cô giả tình giả nghĩa, hư tình giả ý. Hắn tuyệt đối không bao giờ yêu cô, bớt mơ mộng viển vong.