Thực lực của người này vô cùng mạnh, Ngu quốc vương đã phái hắn tới trấn giữ một thành trì lớn, trang bị cho hắn trường phái Cơ Giới bí bảo của quân đoàn tốt nhất, quân đoàn thân vệ cũng vô cùng tinh nhuệ.
Thân thể vốn mạnh, lại thống lĩnh quân đoàn, Ma Ly Hiêu hết sức kinh khủng.
Huyết Vân: thủ lĩnh thế lực Thực quốc ở Hộ Dương thành, đã mai phục ở Hộ Dương thành cực kì lâu, mang tới nhiều tổn thất lớn cho phủ thành chủ và năm đại gia tộc, năm đại gia tộc vẫn luôn không làm gì được hắn ta.
Hai vị này rất mạnh, bối cảnh cũng đều bất phàm.
Hai người họ cũng giao thủ không chỉ một lần.
"Chúc Cốt của Chúc Thị nhất tộc, xếp hàng thứ ba?" La Phong hơi tò mò: "Chúc Thị nhất tộc là gia tộc bản địa của Hộ Dương thành, giữ làm ăn theo khuôn phép, theo lý thuyết thì không có thù địch gì cả. Treo thưởng ám sát Chúc Cốt lại nhiều tiền hơn treo thưởng ám sát thủ lĩnh của thế lực hắc ám thủ hay sao? Quan trọng nhất là, nhiệm vụ treo thưởng năm trăm ba mươi ngàn vũ trụ sa đã có từ lâu, Chúc Thị nhất tộc vẫn yên ổn."
Từ những nhiệm vụ ám sát này, La Phong là có thể cảm nhận được, trong Hộ Dương thành, Ma Ly Hiêu, Huyết Vân, Chúc Cốt đều không dễ chọc.
"Dĩ nhiên, những người như quán chủ hội quán Viêm Phong đích quán chủ, như ta, và mấy lão già ẩn cư ở Hộ Dương thành, đều không bị treo thưởng." La Phong nở nụ cười: "Không bị treo thưởng, không có nghĩa là yếu."
"Những nhiệm vụ ám sát này, nên chọn cái nào đây?"
La Phong suy tư.
Nhiệm vụ làm thuê, nhiệm vụ bảo vệ tốn quá nhiều thời gian và tinh lực, phần thưởng lại thấp. Tự nhiên hắn sẽ chọn nhiệm vụ ám sát.
"Mấy thủ lĩnh hắc ám không có chuyện ác nào không làm đều có thể bị chọn mất." La Phong suy nghĩ. Hắn làm việc đương nhiên là có chuẩn bị trước, chỉ gϊếŧ kẻ đáng gϊếŧ! Đám thủ lĩnh của thế lực hắc ám bọn thủ lĩnh làm vô số việc ác, tự nhiên có thể lựa chọn.
"Huyết Mãng hội trưởng được treo thưởng ít quá." La Phong khẽ lắc đầu. Có ba thủ lĩnh của ba thế lực hắc ám bị treo thưởng cao hơn Huyết Mãng hội trưởng nhiều, hắn phải nghiên cứu kỹ mới được.
Lần đầu tiên nhận nhiệm vụ treo thưởng, phải thành công.
Công tác chuẩn bị cũng phải làm.
La Phong ngồi tại một tảng đá lớn trên núi cao, nghiên cứu mục tiêu lựa chọn, bỗng nhiên có một cái bóng bay đến gần.
"Chủ nhân." Ma La Tát nói: "Mặc Ngọc Hổ tới thăm."
"Mặc Ngọc Hổ?" La Phong kinh ngạc. Hư Không Chân Thần đầu tiên mà hắn biết khi đến Khởi Nguyên đại lục chính là Mặc Ngọc Hổ.
"Trước kia chủ nhân bế quan hơn một kỷ, Mặc Ngọc Hổ cũng từng tới bái phỏng." Ma La Tát nói: "Biết chủ nhân đang bế quan, hắn không quấy rầy nữa, đây là lần thứ hai hắn tới thăm."
La Phong cười nói: "Lần thứ hai à? Cho hắn vào đi."
"Dạ." Ma La Tát gật đầu, chợt không nhịn được nói: "Chủ nhân, có khi nào chúng ta nên tuyển mấy người làm không?"
"Tuyển người làm á? Chúng ta ở trong động phủ một lòng tu hành, thỉnh thoảng uống rượu ăn chút trái cây đều có thể chuẩn bị trước mà, cần gì người làm?" La Phong cười nói: "Đi ra khỏi nhà, ngươi là người làm của ta còn gì?"
Ma La Tát thấp giọng nói: "Chủ nhân, danh tiếng của ngài ở Hộ Dương thành càng ngày càng lớn, người tới thăm cũng nhiều, ta vừa phải canh cửa, vừa phải làm người làm hầu hạ bên cạnh."
La Phong cười.
Có khách tới chơi, Ma La Tát là người làm duy nhất cần phải chuẩn bị rượu và thức ăn, cần ở bên cạnh phục vụ. Tuy Ma La Tát đã ngụy trang thực lực, nhưng dù sao nó cũng là giới thú cấp Vĩnh Hằng Chân Thần, hơn nữa theo thời gian, nó còn mạnh hơn, nói không chừng còn bước vào cảnh Hỗn Độn nhanh hơn mình nữa, đúng là không thích hợp để sai vặt.
"Là lỗi của ta." La Phong cười nói: "Yên tâm, trong hai ngày này ta sẽ tuyển người làm."
"Ta cũng không gấp." Ma La Tát cười híp mắt bay về phía cửa động phủ, dẫn Mặc Ngọc Hổ vào.
Mặc Ngọc Hổ hơi dè dặt và lo lắng, theo Ma La Tát bay lên núi cao.
"Bái kiến thượng tôn." Mặc Ngọc Hổ cung kính hành lễ.
Là Hư Không Chân Thần, hắn ở Hộ Dương thành cũng coi là trung tầng rồi. Việc thế lực hắc ám Huyết Mãng hội bị một Vĩnh Hằng Chân Thần tên La hà ép phải cúi đầu là tin tức nóng nhất trong thành mấy ngày nay, dĩ nhiên Mặc Ngọc Hổ cũng biết.
La Phong thản nhiên ngồi ở đó, nhìn Mặc Ngọc Hổ: "Ngươi đến tìm ta có chuyện gì sao?"
"Thượng tôn từng nói, ta có thể nhờ thượng tôn giúp đỡ một việc." Mặc Ngọc Hổ hơi căng thẳng, nhưng dựa theo những gì hắn hiểu về vị thượng tôn này, La Hà thượng tôn chính là Vĩnh Hằng Chân Thần tốt tính nhất.
"Phải, ta từng cam kết." La Phong mỉm cười nói: "Giá trị lời cam kết của ta rất cao, ngươi định cứ thế dùng luôn à?"
Mặc Ngọc Hổ lật tay, trong tay xuất hiện một cây chùa nhỏ màu xám, hắn cung kính nâng thanh chùy: "Món binh khí này là thu hoạch lớn nhất đời ta. Ta ở ngoài thành thăm dò bảo tàng, may mắn phát hiện ra thi thể của một Vĩnh Hằng Chân Thần, trong đó, thứ quý nhất chính là binh khí tùy thân của Vĩnh Hằng Chân Thần đó. Ta nguyện tặng món binh khí này cho thượng tôn, chỉ mong cầu được cho con một cơ hội bái sư."