Ma La Tát vừa phi hành, vừa nói: "Vừa rồi đi tới một thực quán khá rẻ, tiếp theo ta muốn đến nơi hưởng lạc số một Hộ Dương thành."
"Trong Hộ Dương thành còn có nơi hưởng lạc số một sao? Nơi nào vậy?" La Phong tò mò.
"Mộng Hoa lâu." Ma La Tát tỏ vẻ thần bí nói.
"Bình thường người tu hành của vạn tộc đều thu liễm chân thân mới trông giống nhau, nhưng thực tế thì là những tộc khác nhau." La Phong nói: "Thậm chí có cả những kẻ không có giới tính, sở thích cũng khác nhau một trời một vực. Sao Mộng Hoa lâu này có thể hấp dẫn người tu hành vạn tộc được?"
Ma La Tát nói: "Lát nữa chủ nhân sẽ biết ngay thôi."
Khi cả hai đang nói chuyện, phía trước đã xuất hiện một tòa kiến trúc đồ sộ. Những kiến trúc này có diện tích vô cùng rộng lớn, còn có trận pháp bao phủ, có thể loáng thoáng thấy rất nhiều người hầu đang phi hành đi khắp nơi, tiếng cười, tiếng nhạc khí, tiếng la hét tức giận mơ hồ truyền tới.
"Phía trước chính là Mộng Hoa lâu." Ma La Tát cảm thán: "Cái gì cũng tốt, nhưng mà đắt!"
Một người mặc áo xanh bay tới nghênh đón, thái độ nhún nhường: "Thượng tôn tới đây, là vinh hạnh của Mộng Hoa lâu chúng ta."
Trong Hộ Dương thành, các Vĩnh Hằng Chân Thần là những người mạnh nhất, là trời của tòa thành này! Bọn họ có công việc riêng, thỉnh thoảng Mộng Hoa lâu mới có thể tiếp đãi một vị Vĩnh Hằng Chân Thần.
"Lần đầu tiên ta tới đây, ngươi phụ trách an bài." La Phong sai bảo.
"Dạ." Người hầu áo xanh nở nụ cười có chút quyến rũ: "Ta sắp xếp cho thượng tôn tới Lan Tinh điện tôn quý nhất."
Nói xong, hắn ta phi hành phía trước dẫn đường, La Phong, Ma La Tát phi hành theo.
Trận pháp của cả Mộng Hoa lâu giống như một thế giới mê cung mênh mông, Ma La Tát thán phục: "Ta đã tới nhiều lần, vẫn chưa từng vào sâu bên trong Mộng Hoa lâu như thế này, xem ra đây mới thực sự là nơi khách quý mới có thể tới."
La Phong bỗng nhiên khẽ cau mày, nhìn về phía cách đó không xa. Là thần thể hoàn mỹ, phạm vi cảm ứng của hắn rất rộng và rất bén nhạy, giờ phút này hắn cảm ứng được một điện thính ở phía trước đang xảy ra chuyện mà hắn chán ghét.
Không gian điện thính bên đó rất lớn, các khách quý của vạn tộc đang tụ tập ở đó. Đám khách quý này đang ăn uống cười nói, xem trận đấu sinh tử ở giữa điện.
Hai Chân Thần đang nghĩ mọi cách để gϊếŧ chết đối thủ!
Giữa điện thính là một mảnh máu tanh, đã có hơn mười cái xác Chân Thần, sau khi chết đều hiện ra nguyên hình.
"Gϊếŧ, gϊếŧ, gϊếŧ chết hắn cho ta! Nếu ngươi thua, cả nhà ngươi đều phải chôn theo!" Một khách quý mặc áo xanh tức giận la hét.
"Tùng Khuyết Sơn, thập tuyệt chiến này, ngươi phái đi mười người làm nhưng chỉ còn lại một tên thôi. Mà ta còn có ba người làm chưa lên nữa." Một tên khách quý tám cánh tay thản nhiên cười: "Xem ra tiền cược lần này sẽ thuộc về ta."
"Hừ, còn chưa tới phút chót nữa, hộ vệ này của ta có thiên phú trác tuyệt, hoàn toàn có thể gϊếŧ chết tất cả người làm còn lại của ngươi." Khách quý áo xanh cả giận nói.
"Thế á?" Khách quý tám tay bưng rượu lên ly.
Những vị khách khác đều vô cùng hưng phấn.
"Tùng Khuyết Sơn, ta cược ngươi thắng đó, người làm không ra gì, chỉ còn lại tên cuối cùng thôi."
"Người làm của ta nhất định có thể thắng, hắn nhất định có thể thắng." Mặt mũi vị khách mặc áo xanh trở nên hơi dữ tợn.
Ánh mắt của hai Chân Thần đang chém gϊếŧ ở giữa điện thính càng thêm điên cuồng, bọn họ không có đường lui.
Đôi bên sai mười người làm đi ra, khi nào người một bên chết hết mới kết thúc.
Kiểu đánh cược tàn khốc thế này, bọn họ lại tình nguyện tham gia hay sao?
Nhưng bọn họ không có lựa chọn khác!
"Ta rời khỏi bộ lạc tới Hộ Dương thành, chỉ vì tìm kiếm cơ hội. Ta đã lấy được truyền thừa, cũng trở nên mạnh hơn. Nhưng hôm nay ta lại phải chết ở nơi này, không biết nay muội muội ở bộ lạc sống như thế nào?" Một Chân Thần đầu trọc rõ ràng đã yếu thế, mắt thấy không chịu nổi nữa rồi.
"Gϊếŧ chết hắn!" Vị khách áo xanh dữ tợn quát lên: "Gϊếŧ chết ba tên còn lại, ta ta sẽ thưởng nhiều!"
"Nực cười." Vị khách tám cánh tay cũng rất tự tin.
Lúc phút này, La Phong, Ma La Tát và người hầu kia từ đàng xa bay qua, La Phong đã thấy được cảnh này từ xa rồi.
Hộ Dương thành có luật cấm chỉ gϊếŧ hại.
Nhưng nghĩ đến việc các Chân Thần trở nên mạnh hơn, có một số người cũng khát vọng chiến đấu, nên chỉ cần hai bên ký kết khế ước sinh tử, tự nguyện đánh gϊếŧ, Hộ Dương thành đều sẽ không quản.
Tuy nhiên, La Phong liếc qua là biết, những Chân Thần đang chém gϊếŧ ở giữa điện thính, hiển nhiên là "bị tự nguyện" đánh gϊếŧ.
"Vù ~~~ "
La Phong chỉ liếc mắt một cái.
Khí tức vô hình đã quét qua tất cả sinh linh trong đại điện. Các khách quý vốn đang chè chén say sưa, đánh đánh cược, bỗng nhiên cảm thấy mình bị một người vô cùng kinh khủng theo dõi.
Dưới khí tức kinh khủng đó, hai Chân Thần đang đánh gϊếŧ đều ngừng trệ suy nghĩ, ý thức trống rỗng.
Các khách quý có lai lịch phi phàm này hầu đều là Hư Không Chân Thần, nhưng yên tĩnh lại, không có ai dám lên tiếng.
"Thượng tôn." Người hầu áo xanh đang phi hành cả kinh, lập tức dừng lại.