Thôn Phệ Tinh Không 2: Khởi Nguyên Đại Lục

Chương 13: Ngươi Đủ Để Kiêu Ngạo(2)

"Trận chiến này đúng là không dễ dàng." La Phong sờ mặt, vừa rồi bị dày vò không nhẹ, mặt cũng bị đánh rất nhiều lần: "Ở phương diện cận chiến, đích thực ta rất yếu."

Từ đầu tới cuối, hắn đều phải nhờ thần thể hoàn mỹ chống cự!

Bí pháp luyện thể? Bí thuật hộ thân? Đao pháp? Thân pháp?

Quay đi quay lại chỉ có một chiêu Sinh Diệt đao, hắn không biết những thứ khác!

La Phong vừa nhìn đã thấy hoa Lam Tử Huyết Tinh không có gì che giấu. Mất đi sức mạnh của Hắc Đa Mạc che giấu, khí tức của hoa Lam Tử Huyết Tinh đang nhanh chóng tràn ra.

"Hoa Lam Tử Huyết Tinh? Khó trách lại khiến Vĩnh Hằng Chân Thần liều mạng!" La Phong lộ ra vẻ vui mừng, tâm ý vừa động, sức mạnh vô hình lập tức bao phủ xung quanh, che đi khí tức của hoa Lam Tử Huyết Tinh một cách hoàn hảo.

Hắn che giấu khí tức mạnh hơn Hắc Đa Mạc nhiều, tuyệt đối không có chút sơ hở nào.

Thậm chí trong khi che giấu xung quanh, La Phong còn che lấp hoàn toàn phạm vi giao chiến rộng lớn trước đó. Dù có Chân Thần đi ngang qua nơi này cũng không nhìn ra bất kỳ vấn đề gì.

"Vèo."

Ma La Tát thật thà từ đàng xa bay tới, hạ xuống cạnh La Phong, rất thán phục mà nhìn xác của Hắc Đa Mạc: "Chủ nhân, ngài đã vận dụng bí thuật ý chí rồi! Lúc trước đối phó ta, ngài cũng dùng bí thuật ý chí."

"Ý chí cũng là thực lực của ta." La Phong nói.

"Ban nãy chiến đấu, một bên thua nha." Ma La Tát cảm thán.

La Phong liếc nó.

Ma La Tát lập tức che miệng lại, lại thòm thèm nhìn những bảo vật binh khí mà Hắc Đa Mạc để lại: "Cái tên Vĩnh Hằng Chân Thần tám tay này có không ít binh khí."

"Muốn thì lấy đi." La Phong nói.

"Ta lấy hai cây trường mâu là đủ rồi." Ma La Tát lập tức vẫy tay, hai cây trường mâu màu đen rơi vào tay nó. Nó cầm trường mâu khẽ múa, tràn đầy vui mừng.

Đến cảnh giới này của nó, binh khí yếu còn không bằng cơ thể mạnh! Mà binh khí cấp Vĩnh Hằng cũng không dễ tìm, đến nay Ma La Tát vẫn chưa có một món binh khí thích hợp nào.

"Có binh khí, thực lực của ta tăng lên gấp bội." Ma La Tát vui vẻ nói.

"Hai cây trường mâu là đủ rồi à?" La Phong hỏi.

"Đủ rồi, đủ rồi." Ma La Tát nói.

"Đến Hộ Dương Thành, ngươi cần chút tiền tiêu vặt." La Phong ném cái bình ngọc màu xanh đen cho Ma La Tát.

Sau khi nhận lấy, Ma La Tát kiểm tra qua, trong cái bình ngọc màu xanh đen có cả trăm hạt cát trôi lơ lửng, mỗi một hạt cát đều ở trong chứa nguyên hình của vũ trụ. Ngoài ra còn có những viên Hỗn Độn tinh được cắt gọt chỉnh tề và đống đá nhiều màu sắc nữa.

"Những thứ này chính là vũ trụ sa, Hỗn Độn tinh, Hỗn Độn thạch sao? 122 viên vũ trụ sa, ba vạn đồng Hỗn Độn tinh và một lượng lớn Hỗn Độn thạch." Ma La Tát tò mò nhìn vào, trong lòng vui vẻ.

Dựa theo tỷ lệ quy đổi của Khởi Nguyên đại lục, một đồng vũ trụ sa tương đương với một vạn viên Hỗn Độn tinh, cũng có giá một trăm triệu Hỗn Độn thạch.

Vũ trụ sa là đơn vị tiền tệ lớn nhất.

"Sao hắn chẳng có miếng khôi giáp nào thế?" Ma La Tát tò mò nhìn tiếp.

"Khôi giáp còn đắt hơn trường mâu." La Phong nói: "Tài sản của hắn chủ yếu đều dùng để mua binh khí và truyền thừa, tám cây trường mâu có giá tám ngàn vũ trụ sa rồi."

Khôi giáp cấp Vĩnh Hằng Chân Thần, bất kể là độ khó của việc luyện chế hay là vật liệu cần thiết thì đều cao hơn binh khí cùng tầng rất nhiều.

"Chủ nhân, cho ta xác hắn được không?" Ma La Tát nhìn cái xác khổng lồ của Hắc Đa Mạc mà phát thèm.

Nó thích ăn tiểu vũ trụ, cũng thích thi thể của cường giả siêu cấp, chỉ cần nuốt thật nhiều năng lượng, nó sẽ không ngừng lớn lên.

" Chờ ta nghiên cứu xong sẽ cho ngươi." La Phong thu hết tất cả chiến lợi phẩm lại.

Chiến lợi phẩm mà Hắc Đa Mạc để lại khá tốt, tám cây trường mâu giá trị khoảng tám ngàn vũ trụ sa, mười chín mũi Hắc Thủy chùy cũng có giá gần hai ngàn vũ trụ sa, hơn nữa còn mang theo người một ít vũ trụ sa, vật liệu dị thú có thể xếp thành núi nhỏ, vân vân. Tổng giá trị của tất cả chiến lợi phẩm là khoảng mười lăm ngàn vũ trụ sa, dĩ nhiên hắn cũng đã cho Ma La Tát một số.

"Khởi Nguyên đại lục đều dùng huyết mạch tu hành pháp." La Phong nghiên cứu thi thể này một lát: "Huyết mạch của thi thể này đích thực rất mạnh."

"Nhưng chỉ là huyết mạch đi mượn về thôi, đến cấp Hỗn Độn Chúa Tể là hết nấc rồi." La Phong cũng biết điều này.

Dựa theo tình báo của sư phụ Tọa Sơn Khách và Đoạn Đông Hà nhất mạch, giữa các Hỗn Độn Chúa Tể ở Khởi Nguyên đại lục, có khoảng một nửa dựa vào huyết mạch tu hành pháp, còn một nửa dùng Hỗn Độn pháp tắc.

Còn cấp Thần Vương thì sao? Không có ai dựa vào huyết mạch.

"Thi thể này cho ngươi đấy." La Phong liếc nhìn Ma La Tát: "Mau đi vào Tinh Thần Tháp đi!"

"Dạ dạ dạ." Ma La Tát hưng phấn thu hồi cái xác khổng lồ đó. Sau khi đi vào Tinh Thần Tháp, nó tận tình nuốt thức ăn.

"Đây là món ăn ngon nhất từ khi ta sinh ra tới nay."

Ở một tầng trong Tinh Thần Tháp, Ma La Tát nhìn thi thể khổng lồ trước mắt mà chảy nước miếng rồi vui vẻ cắn nuốt, một lượng lớn thần lực trong thi thể không ngừng bị Ma La Tát hấp thu.

Ở bên ngoài.

La Phong ngồi xếp bằng bên cạnh hoa Lam Tử Huyết Tinh, yên lặng chờ đợi.

"Thời gian hoa Lam Tử Huyết Tinh nở tổng cộng chỉ có mười ngày, có lẽ chỉ mấy ngày thôi." Tâm trạng La Phong rất tốt. So với những bảo vật mà Hắc Đa Mạc để lại sau khi chết đi, đóa hoa Lam Tử Huyết Tinh này có giá trị cao hơn rất nhiều lần.

. . .

Trong Hộ Dương Thành, một tòa lầu các có tên Thiên Vân lâu cao vυ't tầng mây.

Ở tầng cao nhất của Thiên Vân lâu, Tán Vân hội trưởng ngồi một mình ở đó, nhìn thành trì như ẩn như hiện trong mây mù.

"hả?" Sắc mặt Tán Vân hội trưởng khẽ thay đổi, ông ta lật tay lấy ra một khối lệnh bài tám cạnh. Qua lệnh bài, ông ta có thể cảm ứng được mười hai Vĩnh Hằng Chân Thần của chi nhánh Thực quốc ở Hộ Dương thành

Lúc này có một người trong số đó đã mất đi cảm ứng.

Lệnh bài kia là do Hầu gia ban thưởng, chỉ cần ở trong phạm vi của Khởi Nguyên đại lục thì đều có thể cảm ứng được. Bình thường mất đi cảm ứng, nghĩa là đã chết rồi.

"Hắc Đa Mạc chết rồi sao?" Tán Vân hội trưởng thầm giật mình.