Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Nam Chính Hào Môn

Chương 37

“Con biết cô ấy?” Tổng giám đốc La nhìn tiểu hồ ly La Nguyệt.

Tiểu hồ ly La Nguyệt gật đầu nói: “Con thích chị ấy, con là fan của chị ấy, con vừa nhìn thấy chị ấy ở ngoài sảnh phỏng vấn, chị ấy thật sự rất dịu dàng và xinh đẹp, chị ấy còn cho con chữ ký, chúc con may mắn, con thực sự thích chị ấy. Cho nên bố, bố phải cho chị ấy làm người phát ngôn, chị ấy thực sự rất phù hợp với hình tượng của công ty W&Y. “

“Ở đây là công ty...”

“Bố, bố vừa hứa với con mà.” Tiểu hồ ly La Nguyệt hét lên: “Bố không được đổi ý.”

Tổng giám đốc La giật giật khóe miệng nhớ lại thái độ của Lục Tu Viễn đối với số 18 Thẩm An An. Cuối cùng, ông đưa ra quyết định và kiên nhẫn an ủi cô con gái bảo bối của mình: “Cho dù bố có muốn tuyển cô ấy làm người phát ngôn, thì vẫn phải nói chuyện với vài phó giám đốc khác, sau đó phải để văn phòng xử lý tài liệu.”

Tiểu hồ ly La Nguyệt lập tức vui vẻ, vòng tay ôm lấy cánh tay của Tổng giám đốc La, cười tươi như hoa nói: “Bố, bố thật tốt, bố là người bố tốt nhất trên thế giới.”

Xem đi, ông chưa từng được đánh giá cao như vậy bao giờ, tổng giám đốc La không khỏi cảm thấy ghen tị với Thẩm An An....

Sau khi Thẩm An An đưa Từ Hiểu Lộ rời W&Y, cô không quay lại đoàn quay phim ngay lập tức, hiếm hoi lắm cô mới có một ngày rảnh rỗi như vậy nên quyết định sẽ đi mua sắm.

“Chị đưa em đến một nơi có món lẩu nướng rất ngon.” Thẩm An An hùng hồn mô tả món ăn của nhà hàng đó cho Từ Hiểu Lộ khiến cô ấy nghe xong mà muốn chảy cả nước miếng.

Từ Hiểu Lộ sờ sờ khuôn mặt tròn trịa của cô ấy, liếc nhìn cái bụng nhô ra của mình, lại liếc nhìn Thẩm An An mảnh khảnh duyên dáng bên cạnh, thật sự là không thể so sánh được, so sánh liền thấy rõ sự khác biệt.

Từ Hiểu Lộ bực bội nói: “Chị An An, em muốn giảm cân.”

Thẩm An An liếc mắt nhìn Từ Hiểu Lộ, không tán thành nói: “Sao em lại phải giảm cân, em trông vừa đẹp, không béo cũng không gầy.”

“Không, em rất béo, em muốn giảm cân, em sẽ không ăn lẩu nướng.” Từ Hiểu Lộ kiên quyết từ chối trước cám dỗ của đồ ăn ngon.

Thẩm An An nắm lấy cánh tay Từ Hiểu Lộ, giữ không cho cô giãy ra, thẳng thắn nói: “Em không béo, ăn no mới có thể giảm cân, đi thôi.” Không đợi cô ấy phản kháng, cô kéo Từ Hiểu Lộ đi về phía nhà hàng lẩu nướng Mộc Hề Duyên trong trí nhớ của cô.

Thật ra, nói là ký ức của cô, nhưng đúng ra phải nói là ký ức của nữ phụ “Thẩm An An”, trong trí nhớ của nữ phụ “Thẩm An An”, đồ ăn ở nhà hàng lẩu nướng Mộc Hề Duyên này rất tươi ngon, khiến cô cũng muốn được đến đó thưởng thức.

Thẩm An An đưa Từ Hiểu Lộ vào nhà hàng lẩu nướng Mộc Hề Duyên, đang định tìm chỗ ngồi xuống thì nghe thấy một giọng nam trầm thấp dễ chịu phía sau: “Ông chủ, sắp xếp cho chúng tôi một bàn.”

Ông chủ quan sát người đàn ông một thân tây trang và giày da trước mặt, không biết đang suy nghĩ gì, mỉm cười nói: “Anh đến cùng với hai cô gái phía trước này sao? Vừa lúc chỗ bên kia vẫn còn trống, mọi người đến đó ngồi đi.”

Ai đến cùng với ai cơ? Cô cùng người phía sau vốn đâu phải cùng nhau đến đây.

“Ông chủ, chúng tôi không phải...” Thẩm An An nghe xong quay lại muốn nói với ông chủ rằng bọn họ không phải đến cùng nhau, nhưng ngay khi cô quay lại liền nhìn thấy Lục Tu Viễn một thân tây trang được may thủ công màu xanh đậm, khí chất hơn người đứng trước mặt cô, toàn thân toát ra vẻ xa hoa choáng ngợp, không hề phù hợp với một nhà hàng lẩu nướng bình thường.