Hắn không phải con rối, càng không muốn nghe lời người khác.
Là một người chơi Trò Chơi Kinh Tiếu già dặn đầy kinh nghiệm, mới đầu Dư Hải Tiên có hơi khϊếp sợ nhưng sau đó cậu nhanh chóng chấp nhận thiết lập này.
Cho tới giờ Lục Minh Tiêu vẫn luôn lén chụp hình cậu, đồng thời dán hình chụp của cậu đầy tầng hầm, cậu có thể khẳng định anh ta có tình cảm không bình thường với cậu, có điều trong lòng cậu vẫn còn nghi vấn: “Hệ thống định vị trong máy tính của anh ta là đang theo dõi ai?”
Mặc dù Lâm Gia Tuấn không thích Dư Hải Tiên nhưng hai người đang trong quan hệ hợp tác, vì thế hắn lạng lùng nói: “Mật mã laptop là sinh nhật của cậu, vậy chấm đỏ trên màn hình cũng hẳn là của cậu.”
Dư Hải Tiên gãi đầu nói: “Ý là tôi không biết hắn dùng thứ gì để theo dõi tôi ấy?”
Lâm Gia Tuấn bất ngờ bắt lấy cổ tay Dư Hải Tiên: “Sao cậu có được cái đồng hồ này?”
Vốn Trò Chơi Kinh Tiếu không cho người chơi biết ký ức của nhân vật mà bọn họ vào vai, thế nhưng mỗi một vật phẩm nhân vật mang trên người đều cung cấp thông tin để người chơi tiện điều tr, nghe Lâm Gia Tuấn hỏi, Dư Hải Tiên mò mẩm đồng hồ của mình, đây là đồng hồ đeo tay hàng hiệu có giá tận mấy vạn, là quà Lục Minh Tiêu tặng cậu nhân ngày sinh nhật, ngoại trừ lúc đi ngủ hay tắm rửa, cậu vẫn luôn mang theo chưa từng tháo xuống.
“Đây là quà sinh nhật Lục Minh Tiêu tặng tôi.” Dư Hải Tiên nhìn gương mặt nghiêm túc của Lâm Gia Tuấn, cậu chợt nhận ra điều gì đó, ngạc nhiên nhìn đồng hồ trên tay mình, “Chẳng lẽ bên trong đồng hồ có lắp định vị?”
Dư Hải Tiên gỡ đồng hồ đeo tay xuống đặt lên bàn, cậu biết mặc dù đây chỉ là trò chơi nhưng trò chơi này quá chân thực, nghĩ tới cảnh có người theo dõi mình hai bốn trên hai bốn giờ, Dư Hải Tiên vô thức rùng mình, cậu trừng mắt nhìn đồng hồ nói: “Đừng nói với tôi bên trong có cả máy nghe trộm nhé?”
Lâm Gia Tuấn cảm thấy khả năng lấp máy nghe lén vô cùng thấp vì lúc hắn lén vào tầng hầm không nhìn thấy bất cứ thiết bị nghe lén nào, hắn vừa định nói phân tích của mình thì nhìn thấy Dư Hải Tiên bật điện thoại lên, sau đó mở một cái clip…
“Cục tác! Cục cục cục tác!” Một loạt tiếng gà kêu phát ra từ điện thoại.
Lâm Gia Tuấn: “…”
Dư Hải Tiên hất tóc mái hơi dài của mình lên, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lâm Gia Tuấn dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn mình, thế nhưng cậu không nghe thấy thông báo nhắc nhở giảm độ hảo cảm, vì thể cậu tự tin chỉ vào đồng hồ nói, “Tôi mở lớn thế này dù tên đó có gắn máy nghe trộm cũng không nghe được chúng ta nói gì.”
Nhưng Lâm Gia Tuấn lại rất hi vọng Lục Minh Tiêu trang bị máy nghe trộm, chỉ có thế đối phương mới biết Dư Hải Tiên là một tên đần độn tới mức nào, rồi từ đó sẽ chủ động từ bỏ mối tình không khoa học này…Khoang đã, hắn không nên nghĩ như vậy, Lục Minh Tiêu phải thích Dư Hải Tiên, nếu không kế hoạch của hắn không thể thực hiện được!
Lâm Gia Tuấn ép chính mình phải nghĩ đến nhiệm vụ mà trong đầu Dư Hải Tiên lại nghĩ đến độ hảo cảm, theo lời cái-tổ-nào-đó-bày-ra-trò-này nói trong trò chơi có rất nhiều vật phẩm quan trọng, nếu đưa nó cho thú cưng có thể tăng độ hảo cảm, nhưng phải chú ý phân tích thuộc tính vật phẩm, nếu đưa nhầm sẽ khiến độ hảo cảm giảm xuống, ví dụ như tặng bé loli một bộ đồ lót cúp G, đảm bảo độ hảo cảm tụt một phát xuống hẳn âm 1000 điểm.
Vốn thiết lập nhân vật của Dư Hải Tiên là một người nghèo, dù tìm trong nhà cả buổi cũng chả kiếm được món gì có giá trị, Dư Hải Tiên đột nhiên thấy đói, cậu vào phòng bếp lục một hồi cũng chỉ tìm được mì ăn liền.
Được rồi, mặc dù không có quà cáp nhưng vẫn có đồ ăn để mê hoặc lòng người!
Mùi thơm nhanh chóng bay ra từ phòng bếp, sau đó Dư Hải Tiên mang hai bát mì nóng hổi đặt trước mặt Lâm Gia Tuấn: “Đến ăn mì này, bữa cơm hôm nay không đủ no gì cả.”
Lâm Gia Tuấn cũng đói bụng, hắn không từ chối, ngồi đối diện cậu cùng ăn, Dư Hải Tiên mong chờ nhìn, sau khi thấy hắn ăn một miếng, cậu vội vàng hỏi: “Mùi vị thế nào?”
Tay cầm đũa của Lâm Gia Tuấn hơi khựng lại, tên ngốc này vừa hỏi hắn ‘mì gói bỏ vào đã sôi thêm chút gia vị’ ăn có ngon không? Hắn miễn cưỡng trả lời: “Bỏ gói gia vị vừa ăn.”
【Lâm Gia Tuấn ăn mì gói, độ hảo cảm +10.】
Hai mắt Dư Hải Tiên sáng lên, quả nhiên muốn giải quyết mâu thuẫn chỉ cần một bữa cơm! Cậu không ngừng cố gắng nói: “Thêm tô nữa nhé?”
Lâm Gia Tuấn lấy khăn giấy lau miệng: “Không.”
Dư Hải Tiên nhìn hắn đầy mất mát, cậu tiếp tục nhìn xung quanh một vòng, sau khi xác định không tìm thấy bất cứ vật phẩm nào có khả năng tăng độ hảo cảm, Dư Hải Tiên mở giao diện mua sắm.
Trong trò chơi có thể mở giao diện mua sắm để mua vật phẩm, nhưng là một trò chơi chân thực nhất, đại đa số đồ vật trong giao diện có thể mua đều là vẻ bề ngoài, ví dụ như thuốc nhuộm tóc hay quần áo, thứ duy nhất có ít là card manh mối phó bản, đây là hàng dùng một lần, sau khi sử dụng sẽ có được một manh mối.