“Cô đã hoàn thành nhiệm vụ của mình trong vụ án này.” Dương Viêm dừng một chút, nói: “Chúc mừng cô, khen thưởng lần này cô có thể tự chọn, muốn đồ hay tiền thưởng, đều được hết.”
Diệp Tiểu Nhu hắng giọng, trịnh trọng đáp: “Trẻ con mới chọn, tôi trưởng thành rồi, tôi chọn ABCD.”
Dương Viêm dường như mới cười nhẹ: “Được.”
Ơ? Sao dễ nói chuyện thế? Diệp Tiểu Nhu hơi bất ngờ, bởi cô biết Dương Viêm không phải người sẽ đùa giỡn như vậy, anh nói được, thì chính là được.
“Vậy tối nay cô cứ đánh một giấc thật ngon, ngày mai hẵng nghĩ xem ABCD mà cô muốn là gì nhé.”
Không biết tại sao, Diệp Tiểu Nhu cảm thấy hôm nay cả chất giọng lẫn thái độ của Dương Viêm đều hết sức dịu dàng.
Đêm nay, cô nghĩ mình có thể ngủ ngon, Dương Viêm nói không sai, người cũng đã bắt được, mặc kệ bao lâu mới có thể kết án, tội phạm cũng đã nằm trong tầm kiểm soát của pháp luật, hắn sẽ không thể làm chuyện ác nữa.
Nhưng chẳng rõ duyên cớ gì, cô vẫn mơ thấy một giấc mộng rất u ám và kỳ lạ.
Bửng tỉnh từ giấc chiêm bao, đầu cô đau như muốn nứt ra, từng hình ảnh vỡ vụn trong mộng cũng đã trở nên mơ hồ vào giây phút cô mở mắt.
Khả năng lưu trữ mọi thứ trong ký ức của con người là hữu hạn, con người nằm mơ vô số lần, trí nhớ của bộ não sẽ tự động lọc bỏ phần lớn ký ức vô dụng. Đây cũng là lý do khiến nhiều người sẽ không nhớ rõ cảnh trong mộng lúc tỉnh lại, còn các mảnh vỡ được ghi nhớ chính là kết quả sau khi trải qua cuộc sàng lọc của não bộ. Nếu não của bạn thấy quan trọng, nó sẽ nhớ kỹ, giống bộ nhớ trong máy tính vậy, những việc không quan trọng sớm muộn gì cũng sẽ bị xóa bỏ.
Những ký ức bị lãng quên đó, có một phần vì không được ý thức chấp nhận, nên rơi vào tiềm thức. Như một cách nói trong Tâm lý học, toàn bộ ý thức của con người giống một tảng băng trôi, phần ý thức trên mặt nước chỉ chiếm từ một đến mười phần trăm, mà bên dưới tảng băng mới là thế giới tiềm thức khổng lồ chồng chéo.
Diệp Tiểu Nhu nhắm mắt, dùng tầm nửa giờ, đào ra từng hình ảnh rời rạc trong mơ từ phần dưới của tảng băng, xâu chuỗi thành một giấc mộng hoàn chỉnh.
Cô thấy bệnh viện Long Sơn An Định tại thành phố C, đó là bệnh viện tâm thần nổi tiếng nhất cũng xa xôi nhất, nơi cô từng ở hơn nửa năm.
Nửa năm, đối với mọi người, đó có thể chỉ như một khoảnh khắc lướt qua trong ký ức họ, nhưng trong mắt cô, khoảng thời gian ấy như bằng mười năm. Từng chi tiết trong từng ngày, từng giờ, thậm chí từng phút, chúng chôn sâu trong tâm trí cô, hễ chạm nhẹ vào, sẽ lập tức như thủy triều mạnh mẽ dâng trào, nhấn chìm cô.
Hai năm trước, vào chiều hôm ấy, lần đầu tiên cô tới Khoa DSPD (Rối loạn nhân cách nguy hiểm và nghiêm trọng) của bệnh viện, hành lang dài dằng dặc dưới ánh đèn...
Diệp Tiểu Nhu nắm tay lại gõ gõ đầu mình.
Sống một ngày tốt đẹp không được sao?
Cô ăn một bữa sáng phong phú, lúc xoa bụng xuống lầu, Diệp Tiểu Nhu gặp Giang Thạc lái moto đi làm, anh ta tháo mũ bảo hiểm xuống, nhìn thoáng qua cô.
Diệp Tiểu Nhu thuận miệng lên tiếng chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành, hiệp sĩ Giang.”
Đây là biệt danh mà Diệp Tiểu Nhu âm thầm đặt cho anh ta, không phải vì mỗi ngày anh ta đều lái moto đi làm, mà do sự bảo vệ của anh ta dành cho Dương Viêm luôn đứng đầu công ty, giống hệt một kỵ sĩ trung thành đang bảo vệ nàng Công chúa mà mình đã nhận định, à không, như sếp mới đúng, hiển nhiên Dương Viêm chính là sếp đang được bảo vệ. Nhưng từ trước tới nay, Diệp Tiểu Nhu chưa từng gọi biệt danh này, không ngờ vừa rồi cô lại bất cẩn lỡ lời.
Cô đành vờ như không có việc gì, lướt qua Giang Thạc đến cửa rồi vào công ty. Vốn tưởng Giang Thạc sẽ không để ý tới cô hoặc châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ gì đó, nhưng anh ta lại bất ngờ đáp một câu: “... Buổi sáng tốt lành, lính Diệp.”
Diệp Tiểu Nhu dừng bước, hỏi: “Tại sao anh là hiệp sĩ mà tôi lại là lính?”
Giang Thạc vô cảm trả lời: “Trình độ chuyên môn của cô chỉ thích hợp làm lính thôi, nếu không thì sao?”
Diệp Tiểu Nhu hợp tình hợp lý oán giận: “Hiệp sĩ, tôi cũng có thể làm hiệp sĩ mà.”
Giang Thạc hỏi: “Cô có ngựa hay mũ sắt không?”
Diệp Tiểu Nhu nghẹn lời, cô liếc nhìn con xe moto màu bạc sáng bóng đẹp đẽ và mũ bảo hiểm siêu ngầu của Giang Thạc. Còn cô, không ngựa không moto, mũ sắt càng không, mà chiếc nón bảo hộ duy nhất của cô cũng bị người kia đá một phát đến thùng rác rồi.
Ghen tị khiến cô không nói nên lời, đành khó chịu thở ra một hơi, cũng không quay đầu lại, chỉ bước đi tiếp.
Hôm nay công ty đã hẹn rất nhiều người, hết người này tới người nọ, chỉ riêng lão Mã và Diêm Tiêu Tiêu đã tiếp bốn đợt khách trong một buổi trưa, Lâm Linh chỉ làm ổ trong phòng mình suốt buổi sáng không hề đi ra, nghe bảo cô ấy đang giúp đỡ cảnh sát điều tra một vụ án sử dụng web đen để buôn bán trẻ em. Cảnh sát mất nửa tháng đầy khó khăn mới lần ra URL* của một web đen, họ dựa vào manh mối truy vết, tới lúc đi bắt lại chỉ tóm được không khí, vì họ phát hiện đó là một cạm bẫy được cố ý thiết kế để dụ họ. Lâm Linh dành cả buổi sáng, cuối cùng đến giữa trưa đã tìm ra.
*URL: địa chỉ một trang web trên internet.
“Tiểu Nhu, cô biết web đen không?”
“Ừ, biết sơ sơ.”
Lâm Linh nhớ tới Diệp Tiểu Nhu từng ngồi tù, ắt hẳn cô sẽ biết nhiều về tội phạm trái pháp luật hơn mình, nên cô ấy cũng không giải thích nhiều, chỉ thẳng thắn bày tỏ cảm giác của mình: “Tôi từng phá giải rất nhiều URL của web đen, tôi biết ở đó chứa đựng những thứ rất đáng sợ. Nhưng lần đầu tiên khi tôi tiến vào, vẫn bị dọa bởi mấy chuyện đáng sợ này, cô không biết ngày đó tôi khó chịu đến mức nào đâu, ngay cả cơm cũng ăn không vô, nôn mửa suốt một ngày.”
Nhiều người không biết, độ sâu của internet vượt xa những nội dung có thể dễ dàng tìm kiếm bên ngoài, internet mà chúng ta sử dụng hằng ngày chỉ là một góc nhỏ của núi băng, cũng chỉ là tầng ngoài của internet. Còn ở tầng dưới của internet, những nội dung mà công cụ tìm kiếm truyền thống không thể tra ra, được gọi chung là deep web*, web đen thuộc về deep web, thế giới đen tối ẩn sâu bên trong internet. Chính vì nó mang tính che giấu cao bởi các lớp mã hóa, nên đã trở thành ‘thiên đường’ của các phần tử bất hợp pháp nhằm che giấu dấu vết phạm tội hoặc thực hiện các hành vi phạm tội khác.
*Deep web: còn được gọi là mạng chìm, web ẩn là từ được dùng để chỉ những trang hoặc nội dung trên thế giới mạng World Wide Web (WWW) không thuộc về Web nổi (là web mà chúng ta có thể truy cập hằng ngày), gồm các trang không được đánh dấu, gần như không tìm kiếm được khi dùng những công cụ tìm kiếm thông thường như google hay bing.
Trong “thiên đường” của phần tử phạm tội, đầy rẫy vô vàn thứ tối tăm mà chẳng ai tưởng tượng nổi, ví dụ như: giao dịch thuốc phiện, buôn lậu người, phát trực tiếp cảnh tra tấn, cưỡиɠ ɖâʍ trẻ em...
Ngay cả một người bình thường, sâu thẳm trong họ vẫn có lòng hiếu kỳ không thể giải thích được, thôi thúc họ xem những đoạn video và chương trình phát sóng trực tiếp kinh hoàng đó. Chỉ một URL trong tin tức trên điện thoại hay một chuỗi mật mã thoạt nhìn đơn giản, cũng có thể là một cổng vào của web đen.
Mà chỉ cần nhấn vào cánh cổng kia, đó sẽ là một bước tiến vào thế giới tăm tối.
Lâm Linh là một thiên tài máy tính, nhưng cô ấy cũng là một cô gái bình thường không thể chấp nhận thế giới đen tối này, mọi thứ cô ấy đã chứng kiến trong web đen cũng không phải những gì cô ấy có thể chịu đựng.
“Cô đã thử gặp bác sĩ tâm lý chưa?” Diệp Tiểu Nhu hỏi.
Lâm Linh chất quá nhiều “rác” trong tâm lý, cô ấy cần một nơi để trút bỏ mớ “rác thải” đó, nếu không để lâu ngày chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề.
“Sếp có một người bạn mở văn phòng tư vấn tâm lý, đã giới thiệu tôi đến đó. Nhưng sau khi tôi làm việc thời gian dài, cảm thấy tâm lý của mình đã vững hơn nên cũng thôi.”
Dứt lời, Lâm Linh hào hứng nói: “Không bàn mấy chuyện này nữa, tối nay có chuyện tốt đó, chúng ta phải vui lên.”
“Chuyện tốt gì?”
“Tới tối cô sẽ biết thôi.”
Diệp Tiểu Nhu nhìn những người khác, bỗng nhận ra hình như họ đang có chuyện gạt cô, nhất là lão Mã và Diêm Tiêu Tiêu, lần nào thấy cô họ cũng rất vui sướиɠ mỉm cười với cô. Nhìn nụ cười của họ, khắp người Diệp Tiểu Nhu nổi hết da gà, cô nhớ tới nhóm WeChat mình được kéo vào: Nhóm nhỏ tán dóc hằng ngày, không có Dương Viêm.
Lần đầu tiên Diệp Tiểu Nhu chủ động gửi tin nhắn trong nhóm chat: “Tối nay sẽ xảy ra chuyện gì đó mà tôi không biết đúng không?”
Lâm Linh: [Hì hì icon mặt cười].
Lão Mã: [Icon mặt cười].
Diêm Tiêu Tiêu: [Icon nháy mắt].
Giang Thạc: [Icon hút thuốc lạnh lùng].
Diệp Tiểu Nhu:???
Cô đâu có ngốc, họ tỏ thái độ như vậy chắc chắn không phải chuyện gì xấu, cô cũng không để trong lòng. Trong lúc giúp lão Mã xử lý một công việc khó giải quyết, cô sực nhớ ra một chuyện, hỏi ông ta: “Gần đây Trần Giai Vỹ không đến sao? Cậu ta tìm được bạn gái rồi à?”
Đã qua ba ngày từ khi phá được án, tội phạm đã bị bắt giữ, cảnh sát cũng đã thông báo rộng rãi qua truyền thông. Về công chúng, sau khi hoảng sợ hơn một tháng, cuối cùng họ cũng yên lòng. Bài đăng về bạn gái mất tích của Trần Giai Vỹ khiến mọi người thảo luận sôi nổi cũng chìm dần, hai ngày nay Trần Giai Vỹ cũng không còn gọi điện qua hỏi về chuyện đã tìm được bạn gái cậu ta chưa.
“Tôi đang muốn nói chuyện này đây.” Lão Mã trả lời: “Chuyện này, quả thực hơi có vấn đề.”
Diệp Tiểu Nhu hỏi: “Sao vậy?”
“Dạo trước Trần Giai Vỹ không chỉ tìm chúng ta, mà còn dùng nhiều cách khác để kiếm bạn gái cậu ta, chỉ tính riêng trong ngành này của chúng ta, ít nhất đã có năm công ty được cậu ta nhờ tới. Nhưng công ty khác không quan tâm cậu ta mấy, dù sao cũng không nhiều tiền. Chỉ có một thám tử tư giúp cậu ta đăng tin trên mạng để thu hút chú ý, sau đó lại bị giới truyền thông phóng đại lên.”
Diệp Tiểu Nhu nghe hiểu, khi lão Mã nhắc về thám tử tư kia, rõ ràng không tán thành gì, rõ ràng đó là người ông ta không ưa mấy.
“Là một phóng viên tự do, từng là người cung cấp tin của chúng ta, sau đó tích lũy được một ít tài nguyên, bèn rời công ty làm một mình. Cũng không biết đối phương nhìn trúng điều gì ở Trần Giai Vỹ, có lẽ muốn lăng xê danh tiếng. Gần đây Trần Giai Vỹ không ghé bên chúng ta, vì hiện tại ngày nào tên kia cũng dẫn Trần Giai Vỹ đến Cục Cảnh sát, lảm nhảm với cảnh sát, nói bạn gái cậu ta chắc hẳn đã bị tên biếи ŧɦái kia gϊếŧ người giấu xác, muốn điều tra ra ở đâu.”
Diệp Tiểu Nhu nói: “Bạn gái cậu ta không thuộc đối tượng Thẩm Trạch sẽ lựa chọn xuống tay.”
“Thẩm Trạch? Ồ cô nói tên biếи ŧɦái kia sao? Ừ đúng, vốn là vậy, chủ yếu bọn họ cũng không có chứng cứ, bên cảnh sát cũng điều tra một lượt cũng không thấy gì, nhưng...”
Lão Mã khựng lại một nhịp, Diệp Tiểu Nhu lập tức hiểu trọng điểm đây rồi: “Nhưng sao ạ?”
Lão Mã kể: “Đây là tin tôi nghe được từ chỗ cảnh sát, nghe nói bạn gái cậu ta không phải mất tích, mà căn bản là không thấy, nói cách khác, đã biến mất.”
Diệp Tiểu Nhu sửng sốt.
Mất tích và biến mất là hai cụm từ khác nghĩa hoàn toàn, mất tích chỉ là mất tung tích, thân xác vẫn tồn tại, có nghĩa sớm muộn gì người mất tích cũng có thể xuất hiện. Còn biến mất, đồng nghĩa rằng ngay cả một chút dấu vết cũng không thấy, thân xác không còn tồn tại, tìm cũng vô dụng, cũng có thể hiểu thành đã biến mất khỏi thế giới này, nghĩa là tử vong.
Nhưng đối với người nhà đương sự, hai điểm này nghe cũng không khác biệt mấy, dù sao một người không tìm thấy, không ai có thể biết liệu người đó có còn tồn tại trên thế giới này không. Ngoại trừ tìm được người đó, hoặc thi thể của người đó, nói cách khác, chỉ mỗi kết quả cuối cùng mới có thể chứng minh, rốt cuộc người này mất tích hay hoàn toàn biến mất.
“Ý ông, là cô ấy đã chết sao?”
“Thật ra vẫn chưa thể xác định được.” Lão Mã lấy một túi đồ ăn vặt trong ngăn kéo bàn làm việc của vợ ông ta ra, vừa ăn vừa kể: “Nhưng từ lúc đến gặp cảnh sát, sau khi họ điều tra một lượt, phát hiện không hề tra ra người tên Dương Tuyết Phi này, địa chỉ chỗ làm Trần Giai Vỹ cung cấp lúc trước cũng không có người này. Hiện tại tôi nghi ngờ mọi người đã bị cậu ta đùa giỡn.”
“Vậy nên, ý ông là không phải biến mất, mà không hề tồn tại?”
Lão Mã gật đầu ẩn ý: “Gần gần vậy đấy.”
Diệp Tiểu Nhu nhíu mày: “Nhưng Lâm Linh đã tìm ra tài khoản mạng xã hội của cô ấy mà nhỉ?”
Lão Mã nhún nhún vai: “Ai cũng có thể làm giả tài khoản mạng xã hội, ai biết được có phải do Trần Giai Vỹ tự làm hay không?”
Ông ta đang hàm ý, có lẽ Trần Giai Vỹ đã dựng nên một người bạn gái giả, rồi lượn khắp nơi để chứng tỏ mình bị một kẻ sát nhân làm hại, nhưng thật ra vốn dĩ không có chuyện đó, ai cũng bị cậu ta dắt mũi.
Nhưng cậu ta làm vậy có ích gì? Muốn lôi kéo chú ý của truyền thông và người dân sao?
Diệp Tiểu Nhu trầm tư trong chốc lát, bỗng nghĩ đến gì đó, cô nói: “Chờ chút.”
Cô nhớ tới chuyện Trần Giai Vỹ bị Dương Viêm thôi miên lần trước.
Chuyện này, ngoại trừ Dương Viêm thì chỉ mỗi cô biết, ngay cả Trần Giai Vỹ, khi thoát khỏi trạng thái thôi miên, cậu ta cũng sẽ không nhớ rõ chuyện đã xảy ra trong quá trình thôi miên, cùng lắm chỉ thấy mình về nhà trong mơ màng thôi.
Thế nhưng khi đang ở trong trạng thái bị thôi miên, Trần Giai Vỹ tuyệt đối không có khả năng nói dối, bởi vì trạng thái thôi miên là trạng thái tiềm thức của nhà thôi miên và người bị thôi miên. Trong trường hợp bình thường, một người có thể nói dối để lấp liếʍ điều gì đó, nhưng tiềm thức của người đó không thể nói dối, nhiều nhất chỉ có khả năng kháng cự đưa ra câu trả lời thật, vậy nên mới cần nhà thôi miên chỉ dẫn liên tục trong quá trình đó.
Một nhà thôi miên thực sự có thể đào ra phần ký ức mà ngay cả chính người bị thôi miên cũng quên, đáp án này được che giấu ở nơi sâu thẳm trong tiềm thức, cũng chỉ mình nhà thôi miên mới có thể tìm ra.
Do đó, thi thoảng nếu gặp tình huống đặc biệt, bác sĩ điều trị cho người bệnh cũng sẽ mượn dùng phương pháp này. Nhưng trong nước có rất ít nhà thôi miên nắm vững chuyên môn, bởi vì hầu hết mọi người xem coi ngành thôi miên như một chuyện hoang đường, cũng không hiểu ý nghĩa thực sự trong đó.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến Dương Viêm thôi miên Trần Giai Vỹ, cô cũng sẽ gần như tin lý do thoái thác của lão Mã: Trần Giai Vỹ tự tạo ra một bạn gái ảo, với mục đích muốn gây chú ý đến chủ đề trên mạng, hoặc vì một nguyên nhân nào khác.
Nhưng cô biết rất rõ, bạn gái Trần Giai Vỹ đang tồn tại thật, ít nhất trong lúc thôi miên Trần Giai Vỹ sẽ không có khả năng nói dối. Một người có tiến vào trạng thái thôi miên thật không, cô và Dương Viêm đều có thể nhận ra, ngày ấy Trần Giai Vỹ tiến vào trạng thái thôi miên, cũng không phải đang giả vờ.
Lão Mã quan sát vẻ mặt rất khó hiểu của Diệp Tiểu Nhu, ngay sau đó thấy cô xoay người chạy lên cầu thang, cô chạy được một nửa thì dừng chân, hỏi: “Hôm nay sếp có ở đây không?”
Cô không biết bọn lão Mã có biết chuyện Dương Viêm thông thạo thuật thôi miên không, thế nên chuyện này, cô chỉ đành đi hỏi Dương Viêm thôi.