Người Khác Là Vực Sâu

Chương 8

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô bị mù thông tin trong khoảng thời gian dài, ngay cả sau khi ra tù, cô cũng chỉ làm ổ ở nơi “tới chó cũng chê” hơn hai tháng, ban ngày làm việc buổi tối ăn xong ngủ ngay. Từ đầu đến cuối, cô vẫn luôn duy trì giấc ngủ trong trạng thái bị người khác quan sát như hổ rình mồi. Cô cũng không có điện thoại để đọc tin tức, dân lao động chân tay làm việc quần quật, chẳng mấy khi rỗi rãi để tán gẫu, dù nói chuyện phiếm cô cũng không tham gia. Thế nên, lần đầu tiên cô biết đến vụ án này là nghe từ máy tính của Lâm Linh vào hôm qua.

Việc nghe thấy tin tức trong lúc nửa tỉnh nửa mơ khiến cô nằm chiêm bao. Trong mơ, cô thấy cảnh thi thể không nguyên vẹn của một cô gái trẻ nằm rải rác trong một căn phòng, trong phòng còn có một bóng đen.

Cô biết, đó không phải linh hồn oan khuất của người chết, mà là kẻ sát nhân tàn nhẫn mất hết nhân tính.

Giấc mộng về hiện trường gϊếŧ người này, cô đã dựng lên trong tiềm thức của mình.

Tiềm thức là “Một quá trình hoạt động tinh thần đã xảy ra nhưng chưa đạt đến trạng thái ý thức” của con người. Nếu dùng lý thuyết tảng băng trôi nổi tiếng để giải thích, có thể hiểu phía trên tảng băng trôi là ý thức, bên dưới tảng băng trôi là tiềm thức, mọi thứ chúng ta có thể kiểm soát chỉ nằm ở phần nổi của tảng băng, mà bên dưới tảng băng mới là thế giới tiềm thức thực sự to lớn đầy bí ẩn*.

* Hình minh họa: Mỗi giấc mơ đều có thể là một số hình ảnh nào đó được phóng chiếu từ tiềm thức lên ý thức.

Cơn ác mộng của cô vùng vẫy giữa lằn ranh của ý thức và tiềm thức, nếu không phải Dương Viêm khiến cô bừng tỉnh, có lẽ cô sẽ còn chìm vào một cảnh tượng càng đáng sợ hơn trong giấc mơ.

Lúc Trần Giai Vỹ kể chi tiết về bạn gái của cậu ta, cô đã vô thức liên tưởng bạn gái cậu ta tới giấc mơ kia. Nhưng chẳng mấy chốc, cô đã biết điều này không ổn, bởi vì còn chưa xác nhận cô gái kia có phải người bị hại không.

“Bạn gái tôi tên Dương Tuyết Phi, chúng tôi đã bên nhau từ lâu, nhưng chỗ làm của cả hai cách quá xa nên cũng xem như yêu xa. Hơn một tháng trước, cô ấy chợt gửi tin nhắn cho tôi, nói có thể mình bị theo dõi, nhưng cô ấy không thấy ngoại hình của người theo dõi mình. Cô ấy kể, mỗi ngày khi ngủ vào buổi tối luôn cảm giác như có ai quan sát mình, ban đầu tôi còn nghĩ cô ấy ở một mình lâu nên suy nghĩ nhiều thôi, tôi chỉ an ủi vài câu. Dần dà, cảm xúc của cô ấy trở nên thất thường hơn, vì việc này mà chúng tôi cãi nhau một trận, từ sau lần đó, cô ấy cũng không liên lạc với tôi nữa. Tôi gấp rút chạy tới đây tìm cô ấy, nhưng chủ nhà lại bảo chưa từng gặp cô ấy, tôi càng nghĩ càng thấy không đúng, rồi khi nghe nói về vụ án hϊếp da^ʍ, chặt xác đáng sợ kia thì tôi...”

Lão Mã nhíu mày: “Chuyện này cậu nên báo cảnh sát.”

“Ông cho rằng tôi chưa báo cảnh sát sao?” Trần Giai Vỹ lập tức trở nên kích động: “Ngay cả hung thủ gϊếŧ người cảnh sát còn chưa tìm ra, cho dù báo cảnh sát thì có tác dụng gì chứ? Hiện tại bạn gái tôi sống hay chết cũng không biết, tôi sợ lắm... Tôi muốn nhờ mọi người giúp tôi tìm cô ấy.”

Cậu ta lấy một phong bì ra, đổ hết tất cả tiền mặt và sổ tiết kiệm bên trong xuống, nói: “Tôi biết phí thuê bên đây không rẻ, không sao, tôi còn một căn nhà ở quê, chỉ cần tìm thấy người, tốn bao nhiêu tiền cũng được!”

Lão Mã lắc đầu: “Thông tin cậu cung cấp quá ít, thường ngày bạn gái cậu hay tới nơi nào? Đã liên hệ với người nhà chưa? Nếu đúng theo cậu nói, mất tích lâu như vậy thì đã có thể lập án điều tra rồi. Mà nếu thật sự bị biếи ŧɦái theo dõi, cậu vẫn nên tìm tới cảnh sát, tốc độ sẽ nhanh hơn.”

“Nơi có thể tìm tôi đều tới hết rồi! Bố mẹ cô ấy ly hôn từ khi cô ấy còn nhỏ, họ đã sớm bỏ mặc cô ấy, cô ấy tốt nghiệp xong thì luôn ở bên tôi. Ngoại trừ tôi, cô ấy không còn người thân nào khác. Nếu báo cảnh sát có tác dụng, tôi cũng sẽ không nhờ tới mọi người. Mà mọi người biết không? Hiện giờ báo đài đều đưa tin về hai nạn nhân là con gái sống một mình, rất ít mối quan hệ xã hội, ngay cả khi họ đã chết một hai tháng cũng không có người phát hiện, bạn gái của tôi cũng vậy, cô ấy vẫn luôn sợ giao tiếp, quanh năm không ra ngoài.” Nói xong lời cuối cùng, Trần Giai Vỹ kích động đứng lên: “Cảnh sát chỉ biết khuyên tôi về chờ đợi, nhưng tôi chờ không nổi nữa. Van xin mọi người, mọi người là hy vọng cuối cùng của tôi!”

Lão Mã đứng dậy vỗ vỗ vai cậu ta: “Cậu đừng vội, tôi có thể hiểu tâm trạng của cậu, loại chuyện tìm người này, chúng tôi cũng tương đối am hiểu. Nhưng bây giờ vẫn chưa xác định được, liệu việc bạn gái cậu mất tích có liên quan đến vụ án kia không. Dù sao cũng là cô gái nhỏ, giả vờ giận dỗi biến mất một thời gian, chắc cũng vì muốn cậu quan tâm nhiều hơn...”

“Không, cô ấy sẽ không làm vậy đâu. Cô ấy suy nghĩ thấu đáo lắm, trước kia cô ấy đi nơi nào, làm gì đều nói cho tôi biết.”

Lâm Linh hỏi: “Có thể cung cấp một ít thông tin khác của cô ấy không? Ví dụ như giấy tờ cá nhân, chỗ làm, địa chỉ hoặc tài khoản mạng xã hội gì đó, càng nhiều càng tốt.”

Trần Giai Vỹ vội gật đầu: “Được được.”

Trần Giai Vỹ cung cấp tài khoản mạng xã hội của Dương Tuyết Phi, quả nhiên vòng bạn bè của cô ấy đã ngừng cập nhật từ hơn nửa tháng trước, trước đó cô ấy cũng không đăng nhiều nội dung, nhưng nói chung vẫn duy trì tần suất một hai lần một tuần.

Lão Mã vẫy tay gọi Diệp Tiểu Nhu: “Cô thấy thế nào?”

Diệp Tiểu Nhu hơi bất ngờ khi ông ta hỏi mình, nghĩ một lát cô trả lời: “Vụ án kia, bên phía cảnh sát có tiến triển gì không?”

Lão Mã lắc đầu: “Vụ án còn chưa phá được, rất phức tạp, trước mắt vẫn chưa có thông tin gì.”

Lâm Linh nhìn tài khoản mạng xã hội của bạn gái Trần Giai Vỹ: “Dựa vào tài khoản mạng xã hội của Dương Tuyết Phi, có thể thấy bình thường cô ấy cũng chỉ thích sinh hoạt ở nhà, không bạn bè gì, cũng không hay ra ngoài.”

Diệp Tiểu Nhu bỗng nói: “Nhưng cũng phù hợp với đặc điểm chung của hai nạn nhân kia thật.”

Một người không bạn bè, không hay ra ngoài, cách ly xã hội, không thích hòa nhập với xã hội.

Trần Giai Vỹ run rẩy: “Đúng, hai nạn nhân kia đều giống vậy! Không công việc, xã giao ít, dù bị hại cũng không có mấy người biết.”

Lão Mã bày tỏ có thể nhận một phần tiền cọc trước, sẽ giúp tìm người sớm nhất có thể. Nếu tìm được người thì hẵng thanh toán chỗ còn lại, nói Trần Giai Vỹ bình tĩnh chờ tin tức trước.

Diệp Tiểu Nhu chỉ vào trang web trên máy tính của Lâm Linh: “Đây là mạng xã hội đang phổ biến sao?”

Lâm Linh kinh ngạc nhìn cô, nhanh chóng hiểu ra, trả lời ngay: “Đúng, đây là WeChat.”

“Có thể tra được lịch sử trò chuyện của Trần Giai Vỹ và Dương Tuyết Phi không?”

“Vừa rồi Trần Giai Vỹ đã đưa tôi xem, lịch sử trò chuyện trong điện thoại của cậu ta chỉ lưu đến ngày họ cãi nhau. Khi ấy Dương Tuyết Phi đã block cậu ta, cậu ta cũng tức giận nên xóa cô ấy, về sau hối hận muốn thêm lại thì lịch sử trò chuyện mất rồi. Nếu muốn xem bản đầy đủ, phải cần tới điện thoại của Dương Tuyết Phi.”

“Chúng ta có thể đến địa chỉ lúc trước của Dương Tuyết Phi điều tra một chút.” Lão Mã nói.

Lâm Linh nói: “Đúng vậy.”

Ban nãy Diệp Tiểu Nhu đã nhìn phòng làm việc của Lâm Linh, phòng cô ấy không giống phòng người khác, cánh cửa nằm trong cùng, không gian rộng nhất. Cô thấy bên trong đặt ít nhất tám cái máy tính liền kề nhau, trên mặt bàn để ba bàn phím và một số tách trà đồ chơi xinh đẹp, giống hệt phòng làm việc bí mật của một hacker chuyên nghiệp. Trước cửa treo một tấm bảng ghi “Vui lòng không tự ý vào”, chắc chưa từng đổi lần nào, rõ ràng đó cũng không phải nơi khách hàng có thể nhìn thoải mái. Lâm Linh không hề đề phòng Diệp Tiểu Nhu, hoặc nên nói, cô ấy đã coi Diệp Tiểu Nhu thành đồng nghiệp của mình, còn nhiệt tình mời cô vào phòng làm việc lấy đồ ăn vặt ăn.

Diệp Tiểu Nhu đang nghĩ về chuyện Trần Giai Vỹ, trên đỉnh đầu chợt truyền đến giọng đàn ông quen thuộc: “Lão Mã, cho anh ba phút, hãy dẫn theo cộng sự của anh xuống lầu tập hợp.”

Diệp Tiểu Nhu bỗng ngẩng đầu.

Là giọng Dương Viêm, nhưng cô không biết phát ra từ đâu, nghiêng đầu khó hiểu.

Không lẽ phòng nào trong công ty cũng lắp thiết bị nghe lén hoặc camera sao?

Lão Mã quay đầu nhìn Giang Thạc đang bóc trứng trong phòng trà, ngoắc tay gọi Diệp Tiểu Nhu: “Nhanh, theo tôi ra ngoài làm việc, cho cô hai phút chuẩn bị.”

“Tôi không cần chuẩn bị gì, bây giờ có thể xuống lầu ngay.”

“Vậy đi thôi.”

Vì thế cô ù ù cạc cạc vội vàng theo lão Mã xuống lầu.

Ngay khi bọn họ vừa xuống lầu, một chiếc xe màu đen lập tức dừng trước mặt bọn họ, người ngồi ở ghế lái vươn một tay ra ngoài, ống tay áo sơ mi trắng như tuyết, cổ tay đeo đồng hồ màu bạc.

Diệp Tiểu Nhu nhận ra, đây là cánh tay đã bị thương của Dương Viêm do cô đánh hôm qua.

Người đàn ông gõ gõ ngón tay lên cửa xe, giục bọn họ lên xe nhanh.

Lão Mã mau chóng mở cửa sau, để Diệp Tiểu Nhu lên xe. Sau khi Diệp Tiểu Nhu ngồi vào xe, lão Mã đóng cửa xe, sau đó nhanh nhẹn nhảy lên xe.

Diệp Tiểu Nhu nhìn phía sau xe, thấy Giang Thạc gấp gáp chạy xuống cầu thang, anh ta đang cố gắng nuốt quả trứng gà vừa nhét vào miệng.

Giang Thạc vừa định gõ cửa xe, nhưng tay còn chưa tới gần cửa kính xe, chiếc xe đã lao vυ't đi trước mặt anh ta.

Lão Mã ngồi trên ghế phụ lau mồ hôi: “Tốc độ của thằng nhóc này nhanh thật, suýt nữa đã để cậu ta vượt qua.”

Diệp Tiểu Nhu vẫn đang mơ màng, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng kịp, cộng sự của lão Mã mà Dương Viêm nói khi nãy chắc hẳn là Giang Thạc, ít nhất bình thường sẽ là Giang Thạc.

Lão Mã và Diêm Tiêu Tiêu là vợ chồng, tuy lúc làm việc có thể tâm linh tương thông*, nhưng cũng vì quan hệ này mà khi làm việc bên ngoài, cả hai ít nhiều gì cũng sẽ gặp bất tiện. Còn Lâm Linh làm “công việc giấy tờ”, chủ yếu phụ trách mảng kỹ thuật ở văn phòng. Vậy nên khi ra ngoài làm việc, cộng sự của lão Mã sẽ là Giang Thạc, về phần tại sao hôm nay lại biến thành Diệp Tiểu Nhu, việc này Giang Thạc không dự đoán được, Diệp Tiểu Nhu càng không rõ.

*Tâm linh tương thông: Hai người có suy nghĩ giống nhau và có khả năng hiểu được suy nghĩ của đối phương. Nếu một người nghĩ gì đó người kia có thể hiểu và đồng tình với suy nghĩ của đối phương.

Dương Viêm thấy cô lên xe cũng không bất ngờ, như ngầm đồng ý chuyện lão Mã đột nhiên đổi cộng sự.

“Sếp, gọi chúng tôi ra ngoài vội như vậy là vì chuyện gì?”

“Anh đoán xem.”

Vai trái Dương Viêm còn âm ỉ đau. Khi lái xe anh vẫn chủ yếu dùng tay phải.

Nhưng nhiều khả năng anh thuận tay trái, hôm qua Diệp Tiểu Nhu đã chú ý, trong lúc nguy cấp, anh đã vô thức dùng tay trái bị thương để ngăn cản đòn tấn công của cô. Chắc hẳn đây cũng là nguyên nhân khiến vai trái của anh bị thương.

Lão Mã nghĩ nghĩ, đang định đoán bừa, Diệp Tiểu Nhu chợt hỏi: “Lại xảy ra án mạng?”

Trong gương chiếu hậu, Diệp Tiểu Nhu nhận thấy Dương Viêm đang nhìn cô.

“Đây là vụ thứ ba, vừa nhận được báo án mười lăm phút trước.”

Lòng Diệp Tiểu Nhu chùng xuống.

Quả nhiên đây là một vụ án gϊếŧ người hàng loạt.

Lão Mã hỏi: “Bây giờ chúng ta đến xem hiện trường?”

Dương Viêm nhếch khóe môi, nhưng ánh mắt không hề vui vẻ: “Không phải chúng ta mới tiếp nhận một vụ án sao? Tới rồi sẽ biết, liệu người bị hại có phải Dương Tuyết Phi mà chúng ta muốn tìm không.”

Báo án mười lăm phút trước, nói cách khác, có thể lúc này Đội Cảnh sát hình sự còn chưa tới hiện trường vụ án, có thể cánh truyền thông cũng chưa nhận được tin. Nhưng Dương Viêm lại biết chuyện nhanh như vậy, còn liên kết với việc bạn gái Trần Giai Vỹ mất tích mà họ vừa mới tiếp nhận. Thế nên, anh lập tức đưa họ đến hiện trường vụ án, xem nạn nhân có phải người họ muốn tìm không.

Quả nhiên, bất luận anh ở đâu thì mọi việc trong công ty, thậm chí những chuyện diễn ra trong thành phố mà chẳng mấy ai biết, anh cũng có thể nắm trong tay thông tin trực tiếp.