Tạm Biệt Nha Ba Vị Cẩu Nam Chủ, Ta Phải Đi Xa Rồi

Chương 50

Những chuyện mấy ngày nay truyền đến tai Cố Yến Minh, sắc mặt Cố Yến Minh lúc nắng lúc mưa, áp suất trong biệt thự cực thấp, không ai dám nói nhiều. Trước đó Cố Yến Minh cũng hỏi Lộ Ni có muốn tìm cha mẹ ruột không, nhưng Lộ Ni nói không muốn, Cố Yến Minh mới dừng điều tra. Nhưng không ngờ Lộ Ni lại đột nhiên bị nhà họ Chu tìm thấy.

Tất nhiên Triệu Triển biết đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm là đã xảy ra hai chuyện lớn như nhà họ Chu và nhà họ Khúc, thế mà Lộ Ni hoàn toàn không có ý định nói với Cố Yến Minh.

Anh ta tưởng rằng nhiều nhất là ba ngày Lộ Ni sẽ nghĩ thông suốt, hết giận sẽ chủ động quay về. Ai ngờ đã ba ngày trôi qua mà cô vẫn bặt vô âm tín. Nếu tính cả tuần trước thì cô đã rời xa Cố Yến Minh tròn mười ngày.

Mười ngày này, đừng nói là chủ động về biệt thự, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi về.

Đây hoàn toàn không phải là chuyện mà Lộ Ni yếu đuối nhu mì, yêu Cố Yến Minh đến tận xương tủy sẽ làm.

Thật sự nằm ngoài dự đoán của Triệu Triển.

Mà điều nằm ngoài dự đoán của anh ta hơn nữa, chính là phản ứng của Cố Yến Minh đối với chuyện này có vẻ lớn hơn anh ta tưởng tượng.

Người của Cố Yến Minh đã tra ra số điện thoại mới của Lộ Ni, Cố Yến Minh gọi đến, kết quả còn chưa kịp kết nối đã bị chặn thẳng.

Cố Yến Minh mặt mày đen sì.

Hắn thuận buồm xuôi gió nhiều năm như vậy, chưa từng có ai dám chặn số của hắn.

Triệu Triển và những người khác không dám thở mạnh.

Mà hôm nay vừa đến đây lại tận mắt chứng kiến đại thiếu gia nhà họ Khúc đưa Lộ Ni về. Lòng Cố Yến Minh đã lạnh đến cực điểm.

Lộ Du Du thấy không trốn được, dứt khoát cũng không trốn.

Cố Yến Minh hứng gió lạnh cả đêm, trên mặt như phủ một lớp sương mờ.

Hắn nhìn mái tóc Lộ Du Du bị gió thổi hơi rối, sắc mặt tuy khó coi nhưng vẫn vô thức cởϊ áσ khoác, giũ giũ, định khoác lên người cô.

Lộ Du Du nếu đi theo cốt truyện thì lúc này nước mắt hẳn đã rơi lã chã, nhưng Lộ Du Du bây giờ không cần đi theo cốt truyện, cô đương nhiên nghiêng đầu, né tránh gọn gàng, cau mày hỏi: "Sao anh biết tôi ở đâu?"

Ngón tay Cố Yến Minh khựng lại giữa không trung, sắc mặt hoàn toàn lạnh xuống, hắn giơ tay vo áo khoác thành một cục, ném mạnh vào thùng rác bên cạnh thảm cỏ.

Cố Yến Minh nhìn chằm chằm Lộ Du Du, như đang cố nhẫn nhịn: "Tại sao Khúc Vấn Hoa lại đưa em về, em có tay có chân không gọi được xe sao?"

"Sáng sớm thế này đi đâu gọi xe?" Lộ Du Du thật sự phục rồi: "Anh còn cho người tra số điện thoại mới của tôi?"

Đôi mắt đen như mực của Cố Yến Minh lạnh lùng, cố nhịn lửa ghen: "Hai người nói gì trên xe?"

"Tối qua em ngủ ở nhà họ Khúc? Tôi có cho phép em tùy tiện ngủ ở nhà người khác không?"

"Hôm nay hai người còn cùng nhau ăn sáng?!"

"Bữa sáng ngon không?"

Lộ Du Du:……

Cô hỏi một câu, hắn như pháo nổ đáp trả mười câu.

Lộ Du Du cảm thấy không thể giao tiếp với Cố Yến Minh, cô xách túi trên vai, mặt không biểu cảm định lên lầu.

Ánh mắt Cố Yến Minh vẫn không rời khỏi mặt cô. Sương mù buổi sáng và ánh đèn đường chiếu lên mặt cô, trông có vẻ hơi xa lạ.