“Thiều Nguyệt môn phái?” Hai người Thần Túc và Kiều Tư Nhạc, một người cổ đại một người hiện đại, mà chưa từng nghe nói qua.
Lam Ngọc nói: “Đúng thế, đây là một môn phái của Độ Linh Sư, có điều bởi vì phần lớn đều là thủ nghèo Độ Linh Sư, cho nên nhiều năm như vậy, mấy lần suýt nữa không người kế thừa. Tới đồng lứa của tôi, cũng chỉ còn lại kẻ tàn phế vật là tôi. Chờ tôi chết rồi, Thiều Nguyệt môn phái sẽ thật sự không còn ai nối nghiệp.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Giang Lâm rất là khó coi, bởi vì nghe ý mấy lời này của Lam Ngọc căn bản là không tính anh ta vào.
“Tôi thấy Mục thiếu gia dường như bất phàm,” Lam Ngọc nói: “Có phải cũng là Độ Linh Sư hay không?”
Thần Túc có thể nhìn ra, người này là Độ Linh Sư cấp ba, nói cách khác, Lam Ngọc không ra ra cấp bậc của Thần Túc, nhiều lắm có thể thấy được Thần Túc khác người mà thôi. Có điều nếu Giang Lâm biết ngày trước anh ở Án Lâm bắt quỷ, vậy khẳng định Lam Ngọc cũng biết, không cần thiết giấu, Thần Túc dứt khoát thừa nhận.
“Không sai, tôi chỉ là Độ Linh Sư nhàn hạ, không thể so với người có gia tộc môn phái như các anh.”
“Mục thiếu gia quá khiêm tốn, cấp bậc của ngài còn ở trên tôi nhiều."
Thần Túc cười cười: “Lam tiên sinh, chúng ta không phải đang nói chuyện Thanh Đồng Kiếm sao?” Tự nhiên lại chuyển biến đến trên người tôi là có ý gì?
Lam Ngọc cũng cười cười: “Đúng vậy, nói chuyện Thanh Đồng Kiếm.”
Kiều Tư Nhạc lấy Thanh Đồng Kiếm từ trong hộp gỗ ra, đặt ở trên bàn.
Ánh mắt đầu tiên của Lam Ngọc nhìn đến nó, bả vai dường như run run, Phùng Sấm ở phía sau vỗ vỗ bờ vai của anh ta.
“Không dối gạt hai vị, hai cánh tay này của tôi có quan hệ với Thanh Đồng Kiếm.”
Lời này vừa nói ra, Thần Túc cùng Kiều Tư Nhạc đều kinh ngạc, Thanh Đồng Kiếm ngàn năm không người rút ra được ra, làm sao lại…
“Chẳng lẽ còn có những người khác có thể rút thanh kiếm này sao?” Kiều Tư Nhạc hỏi.
Lam Ngọc nói: “Cũng không phải. Cánh tay tôi là bị một thanh kiếm khác chém đứt, mà thanh kiếm kia với Thanh Đồng Kiếm cùng được khai quật. Thanh kiếm toàn thân đen nhánh, hẳn là được luyện từ huyền thiết. Hai thanh kiếm ở cùng một phần mộ, căn cứ một số tàn khuyết thạch văn bên trong, đại khái có thể biết đây là một đôi tình lữ kiếm của Thiều Nguyệt Phái chúng tôi.”
“Tình lữ kiếm?” Kiều Tư Nhạc trừng lớn hai mắt, không tự chủ quay đầu xem phản ứng của Thần Túc.
Thần Túc chau mày, một câu cũng không nói.
Lam Ngọc tiếp tục nói: “Sau lại có kẻ cắp trộm kiếm, tôi không địch lại, bị người chém hai tay, dùng đúng là kiếm đen kia. May mắn nhặt về được một mạng, nhưng mấy năm nay tôi vẫn luôn tìm kiếm kẻ cắp. Giang Lâm nghe nó Thanh Đồng Kiếm hiện thân, lúc này mới không tiếc hết thảy tất cả muốn mang trở về.”
Kiều Tư Nhạc nói: “Hóa ra đây là kiếm của Thiều Nguyệt Phái các vị, Giang Lâm còn tặng cho tôi, tôi này… thấy rất hổ thẹn.”
Lam Ngọc nói: “Cậu có thể rút ra, đã nói lên nó là của cậu. Nói nữa, nói không chừng ngươi kiếp trước cậu chính là người Thiều Nguyệt Phái chúng tôi. Không cần bất an, thanh kiếm này cho cậu, cũng coi như vật quy nguyên chủ. Mà hắc kiếm kia kẻ cắp có lẽ chỉ là vì tiền, hẳn cũng bán đi. Nếu các vị có tin tức, mong báo cho tôi với, tôi vô cùng cảm kích.”
“Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi!” Kiều Tư Nhạc nói: “Bao gồm cả Thanh Đồng Kiếm, phía Từ Sơn bên kia là từ đâu có được tôi cũng sẽ tận lực đi tra, nếu tra được kẻ cắp tôi nhất định nói cho Lam tiên sinh.”
“Cảm ơn.” Lam Ngọc đứng dậy: “Vậy tôi liền không làm phiền nữa.”
Lại nói với Thần Túc: “Mục thiếu gia nếu có một ngày không muốn làm Độ Linh Sư nhàn hạ nữa, tới Thiều Nguyệt Phái chúng tôi đi, vị trí chưởng môn này của tôi có thể cho cậu. Lấy năng lực của Mục tiên sinh, tiếp nhận chức vụ chưởng môn rồi thu đồ đệ, tôi tin tưởng Thiều Nguyệt Phái nhất định có thể trường tồn không suy.”
Thần Túc nghe xong, lời nói nhẹ nhàng từ chối: “Đáng tiếc tôi trời sinh tính lười, không gánh vác được chuyện lớn, khiến Lam tiên sinh thất vọng rồi.”
Lam Ngọc cười cười không nói chuyện, Phùng Sấm phủ thêm áo ngoài cho anh ta, mấy người chào tạm biệt rời đi. Từ nhà nhỏ phải đi một đoạn đường nhỏ mới đến quốc lộ nơi có thể dừng xe. Mặt đường ổ gà gập ghềnh, Phùng Sấm không nói hai lời trực tiếp bế Lam Ngọc lên, đi về hướng quốc lộ.
Thần Túc và Kiều Tư Nhạc mắt thấy sắc mặt Giang Lâm từ từ ngả xanh, liếc mắt với nhau một cái, đột nhiên cùng lúc ghé vào đầu tường xem náo nhiệt.
“Họ Phùng, mau buông sư thúc xuống!”
Phùng Sấm không để ý đến anh ta, tiếp tục đi, Giang Lâm theo ở phía sau lòng đầy căm phẫn: “Không được ôm sư thúc, buông xuống mau lên, một tên vệ sĩ cũng dám chạm vào ông ấy?!”
Sau khi anh ta nói ra những lời này, thân hình Phùng Sấm rõ ràng dừng một chút, Lam Ngọc nhận thấy được, nói: “Buông xuống đi.”
Phùng Sấm buông xuống, trong mắt toàn là buồn bã, giống chú chó lớn bị chủ nhân vứt bỏ.