Mà Kiều Tư Nhạc dường như không nghe được, bị một đoạn hồi ức đoạt đi ý thức.
“Anh anh anh, anh có thể nhảy xuống từ nơi cao như vậy, có phải anh sẽ bay hay không?” Kiều Tư Nhạc nhỏ bé nhìn ân nhân trực tiếp nhảy xuống từ trên cầu lớn, ngạc nhiên hỏi.
Ân nhân vỗ tay, nói: “Bay? Đơn giản! Chờ có cơ hội, anh còn có thể đưa nhóc bay một chuyến, cho nhóc quan sát cảnh đêm thành thị này, thấy sao hả?”
“Được được, quá tuyệt vời luôn anh ơi!”
Nhưng sau đó, anh còn chưa kịp được bay, ân nhân đã đi rồi. Ở một đêm mười lăm trăng tròn, trước khi về nhà anh còn phất tay nói gặp lại sau với ân nhân. Vốn tưởng rằng chỉ là tạm biệt bình thường, ai ngờ là mười mấy năm trôi qua vẫn không gặp lại.
Mười lăm……
“Mười lăm tới mười lăm đi, tôi đã tìm được quy luật!”
Kiều Tư Nhạc giống như đột nhiên bắt được một cây chân tướng liên tiếp!
Thần Túc đột nhiên bị Kiều Tư Nhạc bắt lấy cánh tay, kinh ngạc hỏi: “Làm sao vậy?”
Kiều Tư Nhạc nhìn chằm chằm Thần Túc, ban đêm nhìn không rõ mặt lắm, nhưng không biết vì sao lúc này hình dáng Thần Túc trong mắt anh vậy mà giống với ân nhân.
“Anh… có phải anh ấy hay không?” Âm thanh hỏi ra cũng phát run.
Thần Túc biết rõ còn cố hỏi lại: “Anh đang nói cái gì thế?”
Kiều Tư Nhạc truy vấn: “Rốt cuộc có phải hay không?”
Thần Túc thiếu chút nữa bị ánh mắt nhìn chằm chằm đến bị đánh cho tơi bời, cũng may cuối cùng ổn định được tâm thần.
“Không phải.”
Chuyện Án Lâm bên này rốt cuộc xong rồi. Triệu Bân cũng đi rồi, từ công ty bên Kiều Tư Nhạc điều tới hai người, anh mới yên tâm mà cùng Thần Túc trở về.
Trở lại thủ đô, chuyện thứ nhất Kiều Tư Nhạc làm chính là đưa mật mã của Tiêu Hách đến quốc an khoa. Sau đó lại tìm chỗ ở cho Thần Túc, rốt cuộc anh ấy không dám ở biệt thự cao cấp, không thể mặc kệ anh ấy tiếp tục ngủ công viên được.
Mấy ngày nay, Kiều Tư Nhạc vẫn luôn tự hỏi một điều, đó chính là quan hệ giữa Thần Túc và ân nhân. Cho dù Thần Túc đã phủ nhận, nhưng Kiều Tư Nhạc như cũ cảm thấy giữa bọn họ dường như có thiên ti vạn lũ liên hệ. Đều là thủ nghèo Độ Linh Sư, đều là ngày mười lăm tới, ngày mười lăm đi, một khi đi rồi sẽ biến mất không còn chút tung tích. Cách nói chuyện cũng giống nhau, quan trọng là, bọn họ giống như đều vẫn luôn giúp đỡ anh.
Kiều Tư Nhạc không tin lời phủ nhận của Thần Túc đêm đó, anh quyết định thử người này. Anh giúp Thần Túc sắp xếp một nhà nhỏ nông gia, phòng ở đơn giản sạch sẽ, Thần Túc rất vừa ý. Trưởng bối hai nhà Kiều Mục còn tưởng rằng bọn họ dọn ra ngoài sống chung, càng là không ngăn cản, hơn nữa còn chắp tay tán thành!
Hôm nay, Kiều Tư Nhạc đang ở nhà nhỏ của Thần Túc uống trà, Tiểu Bát đột nhiên đến đây, nói Mục lão gia kêu cậu ấy đưa cho thiếu gia một số đồ vật. Mở ra vừa thấy, đồ tốt, một thùng thịt hươu, còn có mấy bình hạt tốt cho thận. Thần Túc giữ lại thịt hươu, hạt hỗ trợ thận thì kêu Tiểu Bát mang về.
Kiều Tư Nhạc hỏi: “Anh không phải thủ nghèo sao, không phải chú ý vô công bất thụ lộc sao?”
Thần Túc đáp: “Lúc anh đi quốc an khoa, tôi trở về Mục gia một chuyến nhổ một cây ngô đồng trong sân. Cây ngô đồng kia mấy năm nay ảnh hưởng sức khoẻ Mục lão gia không ít. Như vậy, tôi lấy ông ấy một thùng thịt hươu, cũng không tính là vô công bất thụ lộc.”
Kiều Tư Nhạc gật gật đầu, cảm thấy có lý, cũng nói: “Có thời gian anh cũng đến nhà tôi một chuyến đi, giúp nhà tôi nhìn xem.”
“Không thành vấn đề.”
“Thù lao tính như thế nào?” Kiều Tư Nhạc hỏi.
Thần Túc cười nói: “Tiểu thiếu gia tự xem xem, đừng làm tôi phá giới là được.”
Kiều Tư Nhạc âm thầm nghĩ, vậy tôi cho anh một thứ kinh hỉ.
Hai người bọn họ ngồi ở trên ghế dài xem TV, trong TV đang truyền phát tin hình ảnh gấu trúc, từng con tròn vo vô cùng đáng yêu.
Thần Túc chưa thấy qua, hỏi: “Đây là cái gì?”
Kiều Tư Nhạc đáp: “Gấu trúc, Tống triều cũng có, anh chưa thấy qua à?”
“Chưa thấy bao giờ” Thần Túc lại hỏi: “Có thể ăn nó không?”
Kiều Tư Nhạc thiếu chút nữa phun ra một ngụm nước trà: “Đương nhiên không thể ăn, đây chính là động vật được quốc gia bảo vệ, ai ăn nó sẽ bị phạt!”
Thần Túc nói: “Ý tôi là hỏi lượng cơm ăn của nó có lớn không, có thể ăn được hay không.”
Kiều Tư Nhạc: “… à, rất có thể ăn.”
Một lát sau, Kiều Tư Nhạc lại hỏi: “Thần Túc, Độ Linh Sư các anh ngoại trừ muốn thủ nghèo rồi thủ cô gì đó, còn có cấm kỵ khác không? Ví dụ như… cấm rượu này, cấm… sắc gì đó?”
“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ,” Thần Túc bị nước trà sặc mà ho khụ khụ liên tiếp một hồi lâu mới nói: “Cái đó… thật ra không có.”
“Ồ,” Kiều Tư Nhạc cười trộm: “Vậy ở bên kia, anh có cưới vợ không?”