Thần Túc không chú ý tới cảm xúc biến hóa của Kiều Tư Nhạc, tiếp tục tự nói: “Có điều tôi phát hiện thủ nghèo Độ Linh Sư thật sự quá ít, từ khi đến nơi này tôi chưa từng gặp qua dù chỉ một người, cũng không nghe nói qua. Bọn họ giống như tình nguyện cô độc tình nguyện trở nên xấu xí, cũng không muốn sống không có tiền. Tôi lại cảm thấy thủ nghèo không có gì không tốt, một ngày ba bữa cơm, một thân quần áo, màn trời chiếu đất, ấm no là đủ rồi.”
Một ngày ba bữa cơm, một thân quần áo, màn trời chiếu đất… Kiều Tư Nhạc nhớ tới ân nhân, xem ra người ấy cũng là thủ nghèo Độ Linh Sư. Quay đầu nhìn về phía Thần Túc, thật muốn xuyên thấu qua Mục Thần Túc để thấy rõ dáng vẻ thật của anh ấy, đáng tiếc anh làm không được.
“Lại nói tiếp, Tiểu Hàn Hàn nếu thật sự ở cùng Giang Lâm học, thằng bé có thể học được thứ gì tốt sao?”
Nhắc tới Giang Lâm, Thần Túc liền trưng lên vẻ mặt khinh thường: “Học anh ta vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn sao? Có thời gian tôi phải tìm Tiểu Hàn Hàn nói chuyện, kêu nó giải ước thầy trò với Giang Lâm, đừng học anh ta thủ cô……”
“Kít ——”
Một cái phanh gấp, Kiều Tư Nhạc thiếu chút nữa bị ngã, may mắn Thần Túc phản xạ có điều kiện ôm chặt lấy anh.
Thần Túc kéo tấm chắn xuống: “Sao lại thế này?”
Tiểu Bát còn sợ hãi, nói: “Thiếu gia, phía trước đột nhiên xuất hiện một đống hòn đá chặn đường.”
Bọn họ nhớ rõ, thời điểm đi Từ Sơn cũng đi con đường này, lúc ấy không có mấy hòn đá này.
“Hai vị thiếu gia chờ một lát, tôi đi dọn hòn đá đi.” Nói xong, Tiểu Bát liền xuống xe.
Trên đường đen nhánh, chỉ có trước đèn xe có ánh sáng. Thần Túc cảm thấy hòn đá này có chút kỳ quặc, vì thế nhìn bốn phía xung quanh, quả nhiên nhìn thấy một bóng người ở sau biển báo giao thông. Không, là quỷ ảnh! Khi Tiểu Bát đang dọn cục đá, con quỷ kia ở nơi xa tạo áp lực, không cho anh ta dọn lên.
“Giở trò quỷ!” Thần Túc nói xong, nhanh chóng xuống xe, Kiều Tư Nhạc tuy không rõ nguyên do nhưng cũng theo sát Thần Túc.
Con quỷ kia có lẽ cho rằng mấy người này không thể nhìn thấy nó, không có gì phòng bị. Nhưng sau đó mắt thấy một người đàn ông vóc dáng cao lớn xông thẳng nhằm phía nó đi tới thì hoảng sợ, xoay người một cái chạy về hướng trên núi!
Thần Túc nhanh bước chân, đi theo sau.
Kiều Tư Nhạc vừa chạy vừa quay đầu lại nói: “Tiểu Bát, cậu vào trong xe chờ, không được xuống xe!”
Thật vất vả chạy đến đỉnh núi, Kiều Tư Nhạc thở hồng hộc, hỏi: “Là có quỷ sao?”
Nơi nơi đen nhánh, cái gì cũng không nhìn được, Thần Túc vừa tìm vừa đáp: “Đúng thế, những cục đá đó chính là nó giở trò quỷ.”
Kiều Tư Nhạc lấy ra di động, mở đèn pin, giơ cao, trước mắt lại là một nghĩa trang. Vị trí các ngôi mộ ở đây rất đều nhau, anh ghé đèn sát vào một tòa nhìn kỹ, không tự chủ mà cảm thấy kính nể.
“Đây là… liệt thổ nghĩa trang.” Kiều Tư Nhạc ngay sau đó hỏi: “Thần Túc, con quỷ anh vừa mới nhìn trông như nào?”
Thần Túc nhớ lại, nói: “Quần áo màu xám, đeo cái mũ, trên mũ còn có hai nút thắt.”
“Là Bát Lộ Quân!”
“Người tốt sao?”
“Đương nhiên!” Kiều Tư Nhạc đáp: “Là người tốt không thể nghi ngờ.”
“Rốt cuộc anh có phải người Trung Quốc hay không?” Kiều Tư Nhạc nghi ngờ nói.
Ở Trung Quốc, đừng nói một người đàn ông trưởng thành, ngay cả học sinh tiểu học cũng không thể không nghe qua Bát Lộ Quân.
Thần Túc xấu hổ mà gãi gãi đầu, không biết như thế nào giải thích: “Tôi… thật sự là người Trung Quốc.” Chỉ là sinh ra sớm hơn một ngàn năm mà thôi.
Kiều Tư Nhạc vẫn ôm thái độ nghi ngờ, anh có thể tiếp thu chuyện người này không phải Mục Thần Túc, có thể tiếp thu anh ta là Độ Linh Sư, cũng có thể tiếp thu những quy củ kỳ kỳ quái quái đó của anh ta, nhưng là nếu không phải người Trung Quốc lại cố ý muốn giả mạo người Trung Quốc, không thể tha thứ.
Gần đây còn có vụ phát hiện gián điệp, anh không thể không nghi ngờ, người này Bát Lộ Quân mà cũng không biết, có phải cũng… Không rảnh lo tìm quỷ, Kiều Tư Nhạc suy nghĩ, đột nhiên nói một câu: “Cung đình ngọc dịch rượu.”
Thần Túc: “Hả???”
Kiều Tư Nhạc tâm lạnh đi một nửa, lại nói: “Ô Mông Sơn hợp với sơn ngoại sơn.”
Thần Túc: “Hả? Hả???”
Kiều Tư Nhạc: “Lên, không muốn làm nô ɭệ.”
Thần Túc hoàn toàn không hiểu ra sao, duỗi tay sờ trán Kiều Tư Nhạc: “Anh không sao chứ, nói lung tung gì vậy?”
Kiều Tư Nhạc kéo bàn tay kia ra, một phen rút ra Thanh Đồng Kiếm, thẳng tắp chỉ hướng anh: “Rốt cuộc anh là ai?”
*Bát Lộ Quân (chữ Hán: 八路军) là lực lượng quân sự do Đảng Cộng sản Trung Quốc nắm quyền lãnh đạo. Trong thời kỳ Quốc-Cộng hợp tác. Đội quân này được tổ chức lại thành Quốc dân Cách mạng Quân Đệ thập bát Tập đoàn quân (国民革命军第十八集团军), nằm trong biên chế của quân đội Trung Hoa Dân quốc, thực tế vẫn do đảng viên Đảng Cộng sản Trung Quốc nắm quyền lãnh đạo, hoạt động từ năm 1936 đến 1947. Cùng với Tân Tứ quân, Bát Lộ Quân được xem là thành phần nòng cốt, tiền thân hình thành nên Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.