Sở Thanh đi thẳng vào trong siêu thị, trước tiên dùng nước khoáng rửa sạch con dao, sau đó ăn một ít đồ ăn để bổ sung thể lực, vừa tìm kiếm những thứ hữu ích cho mình.
Lâm Chi Chi cũng ngồi xổm ở đó cắn bánh mì, không dám nhìn bọn côn đồ, dường như so với bọn tang thi thì bọn người này khiến cô ấy sợ hơn.
Giống như nước sông không phạm nước giếng, hai bên không ai làm phiền ai, trời bên ngoài cũng dần tối, nhưng tiếng gầm rú của bọn tang thi vẫn không ngừng.
"Á! Đừng! Xin các anh tha cho em đi! Em... Em bị AIDS! Sẽ lây cho các anh mất!"
Cùng với sự im lặng bị phá vỡ, bên kia siêu thị chỉ thấy một cô gái trẻ bị kéo ngã xuống đất, hai tên côn đồ mất kiên nhẫn tát cô một cái, "Ồn ào cái gì! Ồn ào nữa là tao quẳng mày ra ngoài!"
Má cô gái lập tức hằn lên năm dấu ngón tay, một bàn tay đột nhiên túm lấy tóc cô, kéo mạnh về phía một giá hàng không người, còn kèm theo tiếng chửi rủa, "Bên ngoài còn mấy người đâu, AIDS thì sao, AIDS thì tao cũng chơi!"
Mọi người nhanh chóng bình tĩnh lại, đám người kia dường như đã quen với cảnh này, chỉ có mấy cô gái trẻ sợ hãi co rúm vào góc, toàn thân không ngừng run rẩy, không ai biết cơn ác mộng khi nào sẽ đến lượt mình.
Nhìn thấy động tĩnh bên kia, Lâm Chi Chi sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, cả người co rúm lại sau lưng Sở Thanh, hốc mắt đỏ hoe, không biết là vì sợ hãi hay thương cảm cho cô gái kia.
Phía sau giá hàng truyền đến tiếng cầu xin đau đớn của cô gái, nhưng rất nhanh đã không còn tiếng động, không biết có phải đã bị đánh ngất đi hay không.
Sở Thanh ngồi đó uống nước làm ướt giọng, lại xoa xoa cổ, sau đó đột nhiên đứng dậy đi về phía bên kia.
Người đàn ông đang điên cuồng xé quần áo cô gái hoàn toàn không để ý đến tiếng bước chân sau lưng, trong mắt chỉ có ngọn lửa du͙© vọиɠ, cho đến khi cảm thấy lạnh ở cổ, hắn kinh ngạc từ từ quay đầu lại, dường như cảm nhận được điều gì đó, theo bản năng giơ tay lên che cổ, chỉ thấy một màu đỏ tươi dần dần phun ra.
Người đàn ông đột ngột ngã xuống, đám côn đồ bên kia cũng phát hiện ra điều bất thường, liền cầm gậy sắt đi tới.