Như nhớ ra điều gì, Sở Thanh mới nhìn về phía Đàm Tri đang nói chuyện, "Trời sắp tối rồi, khả năng ra ngoài vào ngày mai chỉ còn mười phần trăm, vì vậy bây giờ phải rời đi, anh có muốn đi cùng chúng tôi không?"
Không ngờ cô lại mời mình, Đàm Tri không khỏi sửng sốt, dù sao thì nhìn phản ứng của đối phương vừa rồi có vẻ khá lạnh lùng.
"Đùa à, bản thân cô bây giờ muốn xông ra ngoài chịu chết còn muốn kéo chúng tôi theo, đừng có đi chưa được mấy bước đã cho lũ tang thi ăn thịt, tôi sẽ không mở cửa cho các người đâu!" Mã Viện Viện ra vẻ chế giễu, danh tiếng của Sở Thanh trong trường không tốt, hầu hết đều nói cô tính tình yếu đuối giả tạo, hầu như không có cô gái nào thích.
Doãn Hi Vi lập tức tiến lên lo lắng nhìn hai người, "Học tỷ không có ý gì khác, chỉ lo hai người xảy ra chuyện thôi, bây giờ không ai biết tình hình bên ngoài thế nào, hai người cứ thế chạy ra ngoài nếu gặp nguy hiểm thì phải làm sao."
Hai chàng trai khác cũng phụ họa theo, "Đúng vậy, hay là cứ xem tình hình rồi tính tiếp, ở đây ít nhất vẫn còn đồ ăn, lũ tang thi bên ngoài nhất thời cũng không vào được, hai người không cần quá lo lắng."
Đàm Tri hơi nhíu mày, nhưng không nói gì.
Sở Thanh liếc nhìn mọi người, "Tôi không bắt các người đi theo tôi, cho dù các người muốn đi, cũng phải xem tôi có đồng ý hay không."
Nói xong, lại nhìn về phía Đàm Tri, "Tôi chỉ nói một lần, tự lo lấy mình."
Đội của cô chưa bao giờ giữ lại phế vật, dị năng hệ hỏa của Đàm Tri ít nhiều cũng có tác dụng, hơn nữa nhìn cách hành xử của hắn ta không giống người có tâm bất chính, nhưng cô cũng không miễn cưỡng.
"Cô có ý gì, thật sự cho rằng mình ghê gớm lắm sao, nếu không phải chúng tôi mở cửa cho cô, bây giờ còn không biết cô đang ở đâu cho lũ tang thi ăn thịt nữa!" Mã Viện Viện cao giọng, như chưa từng thấy người nào trơ trẽn như vậy.
Sở Thanh không nói nhảm nữa, mà đưa tay ra kéo cửa cửa hàng tiện lợi, Lâm Chi Chi ở bên cạnh cũng nín thở nuốt nước bọt một cách căng thẳng.
"Tôi đi cùng các cô."