- Anh đừng lựa chọn tình thế mà hạ nhục phụ nữ. Ngay chính thanh niên trai tráng như anh đứng trước bối cảnh này một mình chắc gì bình tĩnh hơn tôi nào. Chẳng qua còn có tôi phải đứng mũi chịu sào.
Tuấn Khanh bật cười trước gương mặt xám ngắt của Hương Lan:
- Cô cũng giỏi tài biện hộ cho cái nhát của mình. Vậy cũng tốt, đỡ cho tôi phần nào lo lắng, sợ cô có mệnh hệ gì trước khi làm sáng tỏ được vấn đề này.
Hương Lan nói mà trái tim thoi thóp như người sắp hấp hối:
- Ai mượn anh lo rồi kể lể. Cái xác của cô Diễm Hà có thể làm tôi sợ nhưng không đủ sức để làm chết tôi đâu.
Thái độ Tuấn Khanh nửa thật, nửa đùa:
- Ngộ nhỡ tất cả các pho tượng ở đây đều có giấu xác người, cô còn dám...
Hương Lan giật mình đánh thóp, mắt lấm lét nhìn quanh:
- Sao anh cứ thích làm tim tôi bị đau. Xác người đâu ra mà giấu trong tất cả các pho tượng? Bộ cửa hiệu này thật sự là "nghĩa trang ẩn mình" sao?
Tuấn Khanh nhún mạnh vai:
- Biết đâu lời tôi nói lại chẳng sai. Cô xem xét lại cho kỹ đi, hầu hết các pho tượng ở đây đều có kích thước rất to lớn.
- Như thế cũng không có nghĩa là anh sẽ tiếp tục moi ra được xác chết.
Tuấn Khanh dúi vào tay Hương Lan tờ báo cũ mà hôm nọ anh đã đọc:
- Trong này có đăng tin "Những người đàn bà bị mất tích một cách kỳ lạ" cô xem đi sẽ biết. Cả sự vắng mặt của cô người mẫu Diễm Hà nữa, báo chí cũng đã đặt ra vấn đề. Tôi tin mấu chốt của sự việc đều nằm trong cái cửa hiệu không lấy gì làm lớn lao này.
- Khi tôi đến đây làm được một thời gian pho tượng thứ hai mươi sáu này mới hoàn thành. Tôi thật sự không ngờ bên trong nó lại có xác chết.
Khắp người Hương Lan sự lạnh lẽo xâm chiếm khiến cô phải rùng mình mấy cái liền khi dừng lại để đảo mắt nhìn quanh:
- Còn tất cả những pho tượng kia chúng đã có trước.
- Tôi không hỏi lai lịch hay nguồn gốc xuất xứ của chúng, cô khỏi cần khai báo. Tôi chỉ hỏi theo trực giác bằng chính sự ngờ ngợ của mình.
Trước những gì Tuấn Khanh khêu gợi ra, Hương Lan cảm giác không còn chịu đựng nổi. Cô bắt đầu sướt mướt:
- Hu hu hu, tôi sắp biến thành pho tượng thứ hai mươi bảy để cho anh thêm bận rộn điều tra đây.
- Tôi có phải là người của cơ quan pháp luật đâu. Chúng ta chỉ thử làm thám tử thôi.
- Có mà tử luôn trước khi lần mò ra sự việc. Anh cho tôi rút lui khỏi đây sớm hơn đi.
Giọng Hương Lan sụt sùi.
- Trời ơi, sao tôi lại quen biết với một kẻ yếu đuối thế này chứ. Cô có biết đây là một vụ trọng án cần phải làm sáng tỏ không?
- Cứ báo với công an theo đúng trách nhiệm của công dân, để họ tự phá án.
- Nhưng tôi muốn chúng ta góp phần lập thành tích.
- Anh quả là loại người có máu tham.
- Cô lại nặng lời rồi. "Cái tham" của tôi đâu có làm nên của cải chứ.
- Biết thế thì hãy mau chóng hủy bỏ ý muốn ấy! Tôi cũng đã thấy cái dại của mình trong chuyện này, khi không lại ngồi đây với nỗi sợ hãi to lớn và một xác chết ngụy trang mùi xú uế.
Tuấn Khanh kêu:
- Cô nói hơi quá đấy. Chiếc mũi tôi không hề ngửi thấy gì. Có lẽ xác chết này đã được ướp hoá chất trước khi đem đắp thành tượng.
- Nhưng dẫu sao nó cũng là một tử thi đáng sợ.
- Vẫn còn đẹp đó chứ. Cô không cảm nhận rằng tôi đang mê mẩn nhan sắc "chim sa, cá lặn" của người mẫu Diễm Hà sao?
- Tôi có nghe lầm không?
- Cô đang thức chứ có nằm mơ đâu, và lời tôi nói rất rõ ràng không hề lẫn lộn với bất cứ âm thanh nào khác.
- Tôi biết anh là người ưa nói đùa.
Tuấn Khanh cố biến câu chuyện thành sự thật để dò xét tình cảm nơi Hương Lan:
- Tôi khẳng định mình không đùa. Cô người mẫu Diễm Hà quả là một phụ nữ có sức thu hút mãnh liệt.
- Chuyện nực cười. Chẳng ai ngơ ngẩn vì người đã chết cả.
- Có đấy. Điển hình là tôi đây.
- Anh...
Nhìn bộ mặt phụng phịu của Hương Lan lòng Tuấn Khanh thầm thỏa mãn bởi anh hiểu cô gái này ít nhiều có để ý đến mình. Nếu không cô ta chẳng hơi sức đâu mà lộ ra vẻ ghen tức. Còn anh, thú thật cũng nghe mến dù biết rõ cá tính Hương Lan rất chảnh chọe dễ gây cho anh sự bực mình. Tuấn Khanh gạt bỏ chuyện trước mắt sang một bên tỏ thái độ thân thiện với Hương Lan bằng nụ cười dịu dàng:
- Cô đang ghét tôi ư?
Hương Lan liếc xéo anh:
- Ghét anh chi cho mau già.
- Vậy thì giận.
- Hơi sức đâu mà giận người dưng.
- Thế sao cô không chịu cười với tôi?
- Họa có mà điên mới cười vô căn cớ.
Tuấn Khanh cầm tay cô:
- Ai biểu vô căn cớ? Thường thì nụ cười đem đến cho người ta niềm vui và hạnh phúc, cả sự thoả mãn nữa.
Đôi rèm mi Hương Lan chớp nhẹ rồi nhìn thẳng vào anh:
- Nhưng tôi đâu có vui, mà làm sao vui nổi khi người ta trêu trọc chứ.
- Hương Lan.
- Tên cha mẹ đặt cho tôi không phải để dành riêng anh gọi. Giải quyết xong chuyện ở đây, anh đường anh, tôi đường tôi.
Tuấn Khanh cố nén cười nhưng giọng lại khôi hài:
- Lẽ nào tình nghĩa đôi ta chỉ thế thôi.
Mặt Hương Lan đỏ phừng phừng:
- Tôi không ưa sự cợt nhả. Anh làm ơn dừng lại cho.
- Hương Lan.
- Tôi cấm anh!
Bị cô gái ngăn cản không cho mình có cơ hội giãi bày Tuấn Khanh bắt đầu cảm thấy bực. Anh mím môi khẽ rít:
- Đã cấm thì thôi vậy. Chúng ta lại tiếp tục cộng tác để làm sáng tỏ vụ án mạng.
Cơn lạnh xuất hiện bất thình lình sau ít phút tạm dừng. Hương Lan tiếp tục bị hành hạ bởi những cơn sợ hãi khi Tuấn Khanh quay gót rời khỏi cửa hiệu, bỏ cô lại một mình.
Mặc dù cánh cửa làm bằng kính nhưng phá hủy nó cũng không phải dễ. Tuấn Khanh đã phải dùng đến thanh gỗ nhặt ở bên ngoài cửa hiệu đem vào nện mạnh nhiều cái vô tấm kính nhưng nó chỉ rạn nứt chứ không bể hẳn ra. Hơn nữa lại còn thêm một lượt chấn song sắt ở phía trong nên dẫu nó có bể nát, người bên ngoài cũng không thể xông vô được. Thêm vài cú nện nữa, cánh cửa để lộ ra một lỗ hổng đủ để Tuấn Khanh ghé mắt nhìn bên trong. Anh hét to:
- Hoàng Huy, ông mở cửa ra. Pháp luật không để yên cho ông tiếp tục hại người.
Không có tiếng đáp lại dù Tuấn Khanh đã gào đến khản cổ. Anh hoang mang bảo bà Diễm Hương đang lập cập cạnh bên:
- Đúng là một tên ngoan cố số một.
Bà Diễm Hương run giọng:
- Hắn nhất quyết không chịu phục thiện đâu.
- Xưa kia ông Hoàng Huy có phải là kẻ ác ôn không?
- Chỉ khi tôi không còn là vợ hắn, hắn tự biến thành một con người dễ sợ.
- Phải chăng ông ta có oán hận bà?
Nghe hỏi, bà Diễm Hương cúi đầu:
- Lẽ ra hắn phải biết thông cảm cho tôi nếu hắn yêu tôi thật sự.
Chẳng phải kẻ tò mò, nhưng trước tình tiết của câu chuyện Tuấn Khanh bỗng nôn nao muốn biết:
- Bà có thể nói rõ hơn vấn đề được chứ?
Làn da mặt đang nhợt nhạt của bà Diễm Hương vụt pha đậm sắc đỏ hồng. Trông cử chỉ của bà rất ngượng nghịu:
- Chuyện riêng của chúng tôi mà để cho cậu biết thì kỳ quá. Nhưng không nói cậu lại nghĩ xấu về tôi.
Thấy người phụ nữ có vẻ khó mở lời, Tuấn Khanh tế nhị ngăn bà ta lại:
- Thôi để lúc khác vậy. Việc cần thiết bây giờ là phải xông vào được bên trong.
Bà Diễm Hương tỏ ra can đảm hơn:
- Đúng. Phải xông vào bên trong mới biết được hắn đang làm gì em gái tôi.