“Mua đất bây giờ ư?”
Ngô thị có chút lo lắng: “Lỡ như cha chàng qua đây làm ầm ĩ thì làm sao?”
Mới vừa ra riêng đã mua đất xây nhà, cha mẹ chồng nhất định cho rằng Tam Thuận đã kiếm được rất nhiều tiền, không tới đòi tiền dưỡng lão mới là lạ.
Tống Tam Thuận lắc đầu: "Chờ ta bán đi căn nhà cũ này đi rồi tính tiếp."
Cho dù không bán được cũng không sao, trước khi gia đình anh chuyển đi, nhất định sẽ phá bỏ căn nhà cũ này.
Không bao lâu sau, canh rau dại và bánh bột ngô đã xong.
Còn chưa mở vung, Trường An đã ngửi thấy một mùi thơm tươi ngon.
Bé dùng chiếc mũi nhỏ của mình ngửi ngửi, đoán đó là món canh xương gà mà thẩm thẩm đã hầm hôm qua.
Ngô thị đặt canh rau lên bàn, lại quay người đi lấy bánh bột ngô.
Mùi thơm càng nồng đậm hơn, tràn ngập cả gian phòng.
Trường An từ trên đùi thúc thúc tuột xuống, chạy đến bên cạnh bàn xem. Ấy? Sao lại còn có thịt thịt nhỉ?
Ngô thị múc cho Trường An một chén canh thịt, bên trong còn có vài miếng thịt gà, một lá gan không lớn lắm cũng bỏ vào trong bát của bé.
“Ăn đi, đây là con gà rừng hôm qua đấy, sáng nay ta thấy nó ủ rũ nuôi cũng không sống được, nên liền gϊếŧ thịt rồi.”
Ngô thị nói rồi lại múc cho trượng phu một bát, lúc sau cũng múc cho bản thân một chén canh rau dại.
Một nhà ba người ngồi ở bàn nhỏ ăn canh gà và bánh bột ngô, Trường An thấy trong bát thẩm thẩm không có thịt, liền bỏ thịt trong bát của mình qua cho nàng: “Thẩm thẩm, ăn, thịt thịt.”
Ngô thị muốn gắp thịt bỏ lại cho bé, từ ái nói: “Trường An phải ăn nhiều thịt, về sau mới có thể cao lớn được, thẩm thẩm đã là người lớn, ăn rồi cũng không cao được lớn được nữa.”
Trường An vội vàng lắc đầu, dùng tay nhỏ che lại bát của mình: “Trường An có, có nhiều thịt thịt rồi, cái đó cho, cho thẩm thẩm ăn.”
Tống Tam Thuận thở dài, nói với thê tử: “Cháu gái đưa thì nàng cứ ăn đi, chờ đến phiên chợ ta đi mua cá về, chúng ta sẽ ăn cá viên.”
Cá mè thực rất tiện, mười mấy văn là có thể mua một con cá vài cân, ăn cái đó so thịt heo thịt dê và thịt gà thì lời hơn nhiều.
“Cá cá?” Trường An bỗng nhiên nghĩ đến cá vàng nhỏ trong mơ, có chút chột dạ.
Bé ăn cá viên, cá vàng nhỏ có tức giận không nhỉ?
Không thì đến khi đó bản thân ăn ít một chút là được rồi.
Trường An ăn vài miếng thịt gà, lại lén để một miếng bên chân Hoa Hoa, lúc này mới ăn hết bát canh.
Thịt thịt ăn ngon quá đi, nếu mỗi ngày đều có thể ăn thì tốt rồi.
Trường An nghĩ rồi đi ra cửa tìm Cẩu Đản chơi.
Ngô thị bưng một chén canh gà cùng bé đi ra ngoài, đi vào nhà Cẩu Đản bên cạnh.
Dù sao thì gà rừng này cũng là Cẩu Đản và Trường An cùng nhau bắt được, nhà mình ăn một nửa, một nửa kia để lại cho nhà Cẩu Đản.
“Chao ôi, sao lại bưng tới nhiều như vậy?” Tiền tẩu có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn thấy biểu cảm như sắp chảy nước miếng của con mình, nên đã nhận lấy.
Nàng đem canh gà để lên trên bàn, hỏi Ngô thị: “Nhà muội đã ăn chưa? Hay là ngồi xuống ăn chút đi, Lão Lục đi đến mương mò ốc rồi, ta chỉ dùng tía tô nấu một tô canh.”
“Ăn rồi.” Ngô thị cười khanh khách hỏi: “mấy ngày nữa chính là hội chợ ở trấn Thiết Ngưu, tẩu có muốn cùng đi không?”
“Đi chứ! Đương nhiên phải đi rồi!”
Tiền thị vỗ tay một cái: “Ta đã làm xong hơn hai mươi chuỗi hạt rồi, đang muốn cùng muội nói chuyện này đấy.”
“Vậy tốt, bàn xong rồi đấy, sáng sớm hôm đó sẽ xuất phát.” Trần Thiết Ngưu cách nơi này hơn hai mươi dặm, đi bộ rất lâu, hơn nữa còn phải mang theo Trường An, không đi sớm chút thì sợ là không kịp giờ hội chợ.
“Ừ ừ.” Tiền thị vội vàng gật đầu.
Ngô thị: “Vậy ta về nhà trước, mọi người ăn đi nhé.”
Nàng kéo Trường An đi ra khỏi nhà Tiền tẩu, liền thấy cô em chồng Tống Ngọc Phượng xách theo gậy ở trong sân nhà mình tìm kiếm gì đó.
Ngô thị nhíu mày, bước nhanh về đến nhà, hỏi: “Ngươi làm gì đấy?”
Tống Ngọc Phượng thở phì nói: “Tìm cái con mèo đáng chết kia! Hôm nay ta phải đánh chết nó!”
Trường An vừa nghe vậy liền nổi giận, cộp cộp cộp chạy tới ngăn nàng ta lại: “Không, không được đánh Hoa Hoa!”
“Nhãi con này! Ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện à?” Tống Ngọc Phượng mày liễu dựng ngược, vừa muốn đá vào tiểu Trường An, cổ áo phía sau chợt bị một bàn tay to kéo ra.
“Cút ra khỏi nhà ta!” Tống Tam Thuận xách cổ áo kế muội đem nàng ta ném ra khỏi sân, lạnh lùng nói: “Sau này nếu ngươi còn tự ý chạy đến sân nhà ta, thì ta sẽ đánh gãy chân của ngươi!”
Tống Ngọc Phượng có nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng sắc bén của tam ca như vậy bao giờ đâu, tức khắc sửng sốt, trong lòng vô cớ sợ hãi.
Ngay sau đó trong lòng dâng lên một trận xấu hổ buồn bực, nàng ta khóc lớn, nhanh chân chạy về nhà mình.
Ngô thị đã xông lên bế lấy Trường An, trong lòng có chút áy náy.
Để Trường An chạy ra như vậy, lỡ như bị Tống Ngọc Phượng đá phải thì làm sao.
“Lần sau nếu nhìn thấy người nhà bên đó thì trốn xa một chút, ngàn vạn đừng có đến gần bọn họ.” Những người đó đều là súc sinh, làm gì để ý Trường An có phải là một đứa trẻ 3 tuổi hay không?
Trường An gật đầu.
Bé không sợ bọn họ chút nào.
Bởi vì tiểu ngư ngư nói, nó sẽ bảo vệ bé thật tốt.
Tống Tam Thuận đứng ở trong sân trầm tư thật lâu, rồi cất bước đi ra cửa.
Anh nhất định phải bán căn nhà cũ này đi, tốt nhất là cứ lặng yên mà làm.
Có điều, bán cho ai? Căn nhà nát như vậy, mặc dù trước và sau nhà đều có không gian đất trống, nhưng cũng không dễ bán nhỉ?
Anh chuyển hướng, lập tức đi đến nhà đại bá tộc trưởng.
Anh phải nói với tộc trưởng trước, thuận tiện nhờ ông ấy giúp anh xem có ai muốn mua nhà ở không.
Trường An thấy thúc thúc đi rồi, thẩm thẩm lại bận lột vỏ Hoạn Tử, mà Cẩu Đản cũng ở nhà ăn cơm, bây giờ chưa thể đi chơi được, bé không có ai chơi cùng, đành phải đi tìm Hoa Hoa.
Hoa Hoa đang ở trong phòng góc nhà cạnh hang chuột canh chừng, cũng không muốn cùng tiểu chủ nhân ra ngoài chơi.
Trường An hết cách, đành phải ở trong sân chơi bùn.
Bé múc một ít nước đổ vào bùn đất, trộn hai thứ lại với nhau, sau đó học theo bộ dáng của thẩm thẩm làm màn thầu.
Nhưng bé chỉ biết làm màn thầu bao, cái khác thì không biết làm.
Có điều, bây giờ bé muốn nặn một con mèo, một con mèo giống như Hoa Hoa.
Đợi khi Cẩu Đản cơm nước xong xuôi chạy lại đây, liền nhìn thấy bé con đang ngồi xổm trên mặt đất, bên chân có hai cái tượng có hình như con mèo.
Mặc dù không có đôi mắt cái mũi cái miệng, nhưng nhìn thân hình cùng lỗ tai và cái đuôi kia, người khác liếc mắt một cái liền có thể nhận ra đó chính là một con cái tượng bùn hình con mèo.
“Ta cũng biết làm.” Lòng hiếu thắng của Cẩu Đản dâng lên, liền ngồi xổm trên mặt đất cùng Trường An làm tượng đất.
Có điều, bất luận cậu có nặn như thế nào, đều không nặn ra dáng vẻ của mèo.
Sau vài lần thất bại, Cẩu Đản chuyển sang xây nhà.
Cậu vỗ vỗ lớp bùn mềm thành những hình vuông rồi ghép chúng lại với nhau. Mái nhà cũng được ghép lại, sau khi hoàn thành thì trông giống như nhà thật vậy.
Cẩu Đản rất tự hào, tiếp tục nặn bàn, giường rồi đặt chúng trong ngôi nhà bùn.
Trường An hai mắt trừng, nhìn kiệt tác của Cẩu Đản ca ca, hỏi: “Cho, cho ai ở thế?”
“Sau này ta lớn rồi sẽ ở.” Cẩu Đản nói, còn chỉ vào mấy cái tượng đất trông không giống người, giới thiệu với Trường An: “Đây là ta, đây là thê tử của ta, đây là con của ta.”
Mí mắt của Trường An giật giật, bé nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Sau đó cô ấy cúi đầu xuống, nặn mấy tượng hình người.
Một lúc sau, bé đưa ba bức tượng hình người cho Cẩu Đản: “Đây.”
Cẩu Đản kinh ngạc.
Tượng đất của Trường An trông rất giống thật, một cái là tượng nam, một cái là tượng nữ, còn có một cái là trẻ con.
Nhìn kiểu tóc của tượng đất thì giống cha nương câu, còn có đứa trẻ kia, sao cậu cứ thấy nó giống tỷ tỷ ấy.
Lại nhìn lại cái mà mình nặn ra, aiya, không so sánh thì không có đau thương.
Cẩu Đản đã chịu một đả kích không nhỏ.
Lúc này, Tiền thị đi tới, nhìn thấy hai đứa trẻ đang ngồi xổm nặn tượng đất, nàng không khỏi kinh ngạc: “Ya, tượng người này là đứa nào nặn đấy?”
Cẩu Đản cháng chường chỉ vào Trường An: "Muội ấy ạ!"
“Ai yu, thật là giống quá đi.” Tiền thị cầm lấy tượng đất nhỏ ngó trái ngó phải, lại gọi Ngô thị cũng lại đây xem. “Mau đến xem này, Trường An khéo tay thật đấy, nhìn này tượng đất này đi, chậc chậc.”
____ ____ ____