Tiểu Phúc Bảo Nông Gia Bị Hack Rồi

Chương 36: Trong đầu có giọng nói

“Không làm gì cả, chỉ là muốn dùng nó đổi lấy một miếng đất.” Từ khi bản thân phân nhà với Tống Kế Tổ, bà Triệu bắt đầu nhờ người mua ruộng tốt khắp nơi.

Nếu đã như thế, bản thân cũng khôn ngại thiết lập một cái kết, làm cho mẫu tự Triệu lão bà tán gia bại sản.

“Vậy, vậy chàng cầm đi đi.” Ngô thị có chút luyến tiếc, nhưng trượng phu phải làm chính sự, bản thân cũng không ngăn cản.

Chỉ là thứ đó là do Trường An tìm được, bản thân lấy đi rồi còn nó thì sao?

Tống Tam Thuận biết thê tử lo lắng cái gì, khẽ nói: “Ta sẽ chuẩn bị hồi môn đàng hoàng cho Trường An, nàng không cần lo lắng.”

“Ta không lo lắng.” Ngô thị biết trượng phu tính tình cẩn thận, sẽ không bị người khác lừa, nhưng trong lòng vẫn thấy bất an, sợ chuyện nhà mình có giấu vàng sẽ bị bên nhà mới biết.

Nếu nhà bọn họ biết trong nhà mình có giấu vài lượng vàng, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Hôm sau, Trường An bị tiếng đào đất làm bừng tỉnh, bò dậy nhìn lên, thì thấy thúc thúc trên đầu quấn khăn, cùng thẩm thẩm đang đào thứ gì đó ở góc tường.

Sau đó thúc thúc đào một chiếc bát gốm vỡ ra, lấy thứ gì đó ở trong đó ra nhìn một cái, rồi lại gói lại, ôm vào lòng rồi đi ra ngoài.

Thẩm thẩm tiễn thúc đi ra ngoài, lại thấp giọng dặn dò vài câu, Trường An không nghe rõ.

Gãi gãi mái tóc rối bù như chuồng gà, Trường An mặc lại quần áo, tuột khỏi giường và đi vào nhà vệ sinh.

Bé biết hôm nay thẩm sẽ dẫn bé đi đào rau rừng, cho nên đội chiếc mũ bảo vệ tai lên đầu.

Bé chạy ra sân tìm một cành liễu, cắn mấy cái rồi chà nhẹ vào răng, thẩm thẩm đã gọi bé đến rửa mặt.

Ngô thị dùng khăn cẩn thận lau mặt lau tay cho Trường An, lại dùng một sợi dây đỏ giúp bé thắt bím tóc nhỏ, nàng nhìn áo bông nhỏ của mình, cười nói: “Trường An của chúng ta càng ngày càng xinh đẹp, cái miệng nhỏ này cũng có chút thịt rồi.”

Trường An sờ sờ mặt mình, gật đầu.

Mấy ngày nay bé thật sự đã ăn rất no, cảm thấy bản thân thực sự đã tăng cân rồi.

“Nào, sáng nay thẩm thẩm làm tốt mì, nhanh ăn đi.” Ngô thị múc một chén mì trong nồi ra, để lên trên bàn: “Ăn xong rồi chúng ta sẽ đi đào cây tề thái.”

“Vâng.” Trường An ngồi ở trên băng ghế , ngẩng đầu nhìn thẩm thẩm: “Thẩm, thẩm thẩm cũng ăn.”

“Thẩm thẩm khi nãy đã ăn cùng tam thúc rồi, bát này là để lại cho cháu đấy.” Ngô thị nói xong liền đi chuẩn bị sọt và liềm.

Trường An cầm đũa ăn mì, phát hiện trong bát mì có màu vàng của lòng đỏ trứng, cảm thấy kì lạ.

Nhà bé không có gà, lấy đâu ra trứng?

Hoa Hoa lười nhác bước tới, kêu meo meo với bé.

Trường An lập tức bỏ hai sợi mì xuống dưới đất, “Ăn, ăn đi.”

Hoa Hoa cúi đầu ăn mì, dùng hàm răng sắc bén cắn trái phải, rất thú vị.

Trường An vừa ăn vừa nhìn Hoa Hoa cắn mì, cười không ngừng.

Lúc này Cẩu Đản chạy vào, thấy Trường An còn đang ăn, liền thúc giục: “Nhanh lên nào, chỉ đợi mình muội thôi đấy.”

Trường An đáp lại một tiếng, nhanh chóng ăn hết mấy sợi mì cuối cùng.

Ăn xong mì, húp xong nước, Trường An chạy đi lấy cái xẻng nhỏ của mình.

Lần này nhất định không thể quên nữa, bé muốn đào thật nhiều thật nhiều tề thái về.

Sau khi đã cầm theo đồ đạc, Trường An đứng ngoài sân đợi thẩm thẩm khóa cửa rồi chạy nhanh về phía Cẩu Đản và Kiều Nhi tỷ tỷ, Hoa Hoa cũng theo sát phía sau.

Thế là, hai người phụ nữ trên lưng đeo sọt, cùng với ba đứa trẻ và một con mèo đi ra khỏi thôn.

Thời tiết hôm nay nắng ráo, bầu trời trong xanh không một gợn mây, ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt đất, những bông hoa anh đào hoa mai dại ven đường cũng đua nhau nở rộ, mang lại một chút sắc màu cho vùng hoang dã úa vàng.

Trường An rất là phấn khích, đôi chân ngắn nhỏ chạy như bay, thỉnh thoảng hai một vài bông hoa dại ở ven đường cầm chặt trong lòng bàn tay.

Đột nhiên, trong đầu bé vang lên một giọng nói: [Điểm địa mai, còn cỏ yết hầu (cỏ họng), cỏ đồng tiền, có vị hăng, đắng và hàn. Công dụng: Thanh nhiệt, giải độc, giảm sưng tấy, giảm đau. Có thể dùng cho các trường hợp mắt đỏ do gió và lửa, vết thương do té ngã, đau họng. Kết hợp với lá dâu và hoa cúc có thể chữa bệnh đỏ mắt do gió lửa. Kết hợp với đương quy năm loại thảo mộc khác, có thể chữa lành vết thương do té ngã.]

Trường An giật mình, nhìn xung quanh, rồi lại nhìn thẩm thẩm và những người khác.

Thẩm thẩm và Tiền đại nương vừa đi vừa nói chuyện, không hề nói chuyện với bé.

"Trường An, đang làm gì vậy?" Cẩu Đản chạy tới, trong tay cầm một đóa hoa nhỏ màu vàng.

Trường An giơ bông hoa nhỏ màu trắng trong tay lên, cẩn thận hỏi: "Đây, đây là cái gì?"

Cẩu Đản dướn cổ nhìn, nói: "Đây là cỏ họng, trước đây cổ họng ta bị sưng tấy, là nương đã hái cái này nấu nước cho ta uống."

Trường An cau mày, ném bông hoa trong tay đi.

Rốt cuộc là ai đang nói trong đầu bé thế?

Giọng nói đó không giống như của đường tỷ, càng không phải là Cẩu Đản ca và Kiều Nhi tỷ. Chẳng lẽ bé có thể nghe được tiếng lòng của người khác sao?

Nhưng người ở đâu?

Trong lòng Trường An lo lắng, chạy càng nhanh hơn.

Lúc này, thẩm thẩm và Tiền đại nương đã đang tìm được tề thái ở rìa ruộng, còn Kiều Nhi tỷ thì đang ngồi xổm dưới đất xúc thứ gì đó.

Chỉ có Cẩu Đản ca ca là còn đi theo bé, chạy vòng quanh trên bờ ruộng.

Trường An lại nhìn thấy một bông bồ công anh khác, những bông đung đưa trong gió.

Đây cũng là một loại rau dại có thể ăn được, nhưng vị hơi đắng, không ngon bằng tề thái.

Trường An ngồi xổm xuống, dùng xẻng nhỏ để đào. Đột nhiên, lại có giọng nói xuất hiện trong đầu bé:

[Bồ công anh, còn được gọi là hoàng hoa địa đinh, bà bà đinh, có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, tiêu sưng, lợi tiểu và chuyên trị sưng tấy, trị độc, lợi bàng quang, hỗ trợ điều trị ung thư vυ']

Lần này bé mới nghe ra, sao giọng nói này có chút giống cá vàng nhỏ nhỉ?

Trường An rụt cổ, nhìn xung quanh, hỏi Cẩu Đản đang ngồi xổm bên cạnh: "Huynh, huynh có nghe thấy tiếng gì không?"

Cẩu Đản chớp mắt rồi lắc đầu: "Tiếng gì cơ?”

“Chính, chính là tiếng người nói chuyện ấy?” Trường An không phát giác ra, bản thân dường như khôn còn nói lắp nhiều như trước nữa.

Cẩu Đản nhìn xung quanh, rồi lại nhìn Trường An: "Thì là muội đang nói chuyện mà.”

Trường An: “.......”

Bé cầm lấy cây bồ công anh chạy đến chỗ thẩm thẩm, ném nó vào trong giỏ.

Trường An ngoáy tai, không hiểu tại sao cá vàng nhỏ lại nói những lời khó hiểu đó trong đầu bé.

Chẳng lẽ nó còn muốn dạy bé nhận biết các loại hoa dại cỏ dại ư?

Trường An suy nghĩ một chút, đi tới một cây cỏ dại mà mình không biết tên, đưa tay ra nhổ.

Quả nhiên, giọng nói đó lại xuất hiện trong đầu:

[Cỏ mần trầu, còn được gọi là cỏ thiên kim, thân rễ dùng làm thuốc, thanh nhiệt giải độc, lợi tiểu, tán huyết ứ, trẻ con co giật, vàng da, kiết lỵ, lở loét, sưng tấy, nổi mề đay, bầm tím và bầm tím có thể ức chế virus viêm não.]

Trường An đưa cọng cỏ trên tay cho thẩm thâm xem: "Thẩm thẩm, đây, đây là cái gì vậy?"

Ngô thị nhìn qua rồi nói: “Đây là cỏ mần trầu.”

"Có, có thể trị bệnh không?” Trường An hỏi.

Ngô thị cười nói: “Cái này thẩm cũng không biết.”

Trong thôn có một người biết trị bệnh, nhưng chưa có ai nhìn thấy ông ấy dùng cỏ mần trầu chữa bệnh.

Trường An cau mày.

Chắc chắn không phải là ảo giác, cá vàng nhỏ thật sự đang dạy bé về các loại cỏ dại.

Không phải sau này cá vàng nhỏ sẽ kiểm tra cái này đấy chứ?

Nhớ lại cảm giác bị thước đánh vào mông trong mơ, Trường An lập tức phấn chấn, dùng xẻng đi đào các loại hoa cỏ dại.

Thế là, trong đầu cô bắt đầu tràn ngập các loại tên và cách sử dụng của nhưng loại cỏ khác nhau.

Lá mã đề, lá mã lan đầu, lá cẩu kỷ tử đều có thể ăn được, nếu không tìm được tề thái thì những lá non này đều có thể hái về chế biến thành món ăn.

Chỉ là Trường An không biết, thì ra những loại rau dại mà bản thân thường ăn còn có thể chữa bệnh.

Còn có cây tía tô, còn gọi là cỏ phân gà, không chỉ có tác dụng nhuận vị, nhuận tràng mà còn có mùi vị rất thơm ngon. Mỗi lần thẩm thẩm làm món cá hay ốc, đều cho một ít vào để khử mùi tanh.

Dùng lá tía tô nấu canh cũng rất ngon, Trường An thích ăn canh tía tô nhất, ngon giống như thịt vậy.

Chẳng bao lâu sau, những chiếc giỏ mọi người mang đến đã chất đầy các loại rau dại, và giọng nói trong đầu tiểu Trường An cuối cùng cũng ngừng nói.

Bé mơ hồ theo thẩm thẩm về nhà, khi đi ngang qua một rừng cây nhỏ, thẩm thẩm và Tiền đại nương lại đi đến trước một cây hương xuân.

____ ____ ____