Tiểu Phúc Bảo Nông Gia Bị Hack Rồi

Chương 34: Ngộ ra

Ngô thị nhìn xem rồi nhanh chóng đổ nước vào nồi để hấp sủi cảo.

"Đại bá, mau ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi, đợi thêm một chút là có sủi cảo ăn rồi.”

Nàng làm hai chậu mì lớn, gói rất nhiều sủi cảo, dùng hết rau tề thái mà nàng đào được ngày hôm qua, chính là để chuẩn bị chiêu đãi tộc trưởng và những người khác.

Tộc trưởng và mười mấy thôn dân kia cũng không từ chối, lần lượt ngồi trên ghế chờ đợi, có người còn ngồi dưới đất dựa vào tường.

Tiền tẩu giúp cắt dương xỉ và hành, làm thành món ăn kèm rồi bưng lên bàn trước.

Thì nghe tộc trưởng nói với Tống Tam Thuận: “Cha con Triệu Lộc bị bọn ta đánh một trận rồi, vốn dĩ là muốn lấy một ít lương thực của nhà hắn để đền bù thuốc men cho cậu, kết quả cha cậu lại không cho, nói ông ta sẽ đưa tiền cho cậu.”

Tống Tam Thuận im lặng.

Tộc trưởng thở dài, vỗ vỗ vai Tống Tam Thuận: "Tam Thuận, cậu yên tâm, lần này đại bá nhất định sẽ giúp cậu lấy được tiền thuốc."

“Đa tạ đại bá.” Tống Tam Thuận cúi người với tộc trưởng.

Chẳng mấy chốc, sủi cảo đã được nấu chín, Ngô thị múc một tô lớn đưa cho tộc trưởng trước, sau đó nàng bỏ số còn lại vào hai chiếc chậu màu vàng, mời mọi người cùng ăn.

Hết cách rồi, trong nhà không có nhiều bát như vậy, thậm chí còn không đủ đũa, cuối cùng vẫn là Tống Lão Lục về nhà mình lấy đũa đến đưa cho mọi người.

Một đám đông đang ăn sủi cảo thì Tống Bát Tề và bà Triệu bước vào.

Tộc trưởng phớt lờ Tống Bát Tề, tiếp tục ăn.

Tống Tam Thuận đứng lên nhưng không nói gì.

Tống Bát Tề liếc nhìn thôn dân đang ăn như hổ đói, sau đó ánh mắt rơi vào trên người con trai: "Tam Thuận, theo cha vào phòng, cha có chuyện muốn nói với con."

Tống Tam Thuận nhàn nhạt nói: "Cha, có chuyện gì thì cứ nói ở đâyđi, con đang nghe đây." Anh ngược lại muốn nghe xem cha sẽ nói gì với anh.

Tống Bát Tề lạnh lùng nhìn con trai mình một lúc rồi nói: "Chuyện hôm nay quả thực là lỗi của Kế Tổ, nhưng nó cũng bị đánh vỡ cả mặt rồi, hai huynh đệ các con coi như hòa."

“Hòa là hòa thế nào?” Tống Tam Thuận liếc nhìn cha, rồi lại nhìn mẹ kế trên mặt mang đầy ý thù hằn ở phía sau cha.

Tống Bát Tề khụ một tiếng: “Hai người các con dù thế nào thì vẫn là huynh đệ, cãi vã vài lần cũng chỉ là hiểu lầm giữa huynh đệ. Bây giờ nếu cả hai đều đã bị giáo huấn, ta hi vọng các con có xóa bỏ thù hận, sau này chung sống hòa thuận.”

“Chung sống hòa thuận?” Tống Tam Thuận cười thê lương, “Cha à, có khi nào con không chung sống hòa thuận với hắn chưa?”

Tống Bát Tề tức giận, nhưng quét tầm mắt về phía tộc trưởng vẫn đang ngồi nghe, rốt cuộc cũng không giám tiến lên để tát vào mặt con trai.

"Tam Thuận, huynh đệ tỷ muội một nhà làm gì có nhà nào không gây hấn với nhau? khi ta còn nhỏ cũng đã từng cãi nhau đánh nhau với thúc thúc với bá bá của đã chết của ngươi, chẳng lẽ vì vậy mà thành kẻ thù rồi à?”

Tống Bát Tề quyết định nói mấy lời thấm thía giáo dục cái tên tiểu tử bất hiếu này trước, "Hôm nay ngươi bắt tay làm hòa với Kế Tổ, sau này chúng ta vẫn là người một nhà, ngàn vạn đừng có tin vào mấy lời nói nhảm của người ngoài mà huynh đệ tương tàn. Người xưa vẫn nói, huynh đệ đồng lòng, tát cạn biển đông, hai huynh đệ các ngươi hòa thuận, người ngoài đương nhiên sẽ không dám khi dễ.”

Tống Tam Thuận thấy cha vẫn luôn nói gần nói xa, lại vẫn là muốn bản thân và Tống Kế Tổ bắt tay giảng hòa, không nhịn được nữa mà ngắt lời: “Cha, hôm nay không phải chỉ là một trận cãi cọ đơn giản giữa huynh đệ với nhau, Tống Kế Tổ là muốn đánh chết con.”

Anh chỉ vào đầu mình, lại lật những vết thương xanh tím trên người ra cho cha xem: “Cha, cha nhìn thấy rồi chứ? Hôm nay nếu như không phải Tú Anh chạy qua kịp, thì con đã chết rồi.”

Sắc mặt Tống Bát Tề khó coi, quát: “Ngươi không phải còn chưa chết sao? Hơn nữa Kế Tổ cũng bị thương, đôi mắt thiếu chút nữa cũng bị mù rồi, ngươi còn muốn nó thế nào nữa?”

Bà Triệu cũng cả giận nói: “Còn gì nữa! Kế Tổ hắn chẳng qua là đùa với ngươi, ngươi vậy mà lại xui con mèo lớn kia làm mặt nó biến thành như vậy, thiếu chút nữa là làm mù mắt nó. Đúng rồi, còn mèo đó đâu? Còn không mau đánh chết đi! Loại súc sinh đả thương người khác này, không thể giữ lại trong nhà được.”

Tộc trưởng không thể nghe tiếp được nữa, bỏ cái bát trong tay xuống, nói với phu thê Tống Bát Tề: “Hai người câm mồm!”

Ông đập bàn đứng dậy, chỉ vào Tống Bát Tề nói: “Ông nói vậy mà nghe được à? Không có lấy một câu đề cập tới lí do tại sao Tống Kế Tổ hành hung Tam Thuận, lại hết lần này đến lần khác bao che cho Tống Kế Tổ, còn bảo Tam Thuận đi tìm Tống Kế Tổ bắt tay giảng hòa, trong đầu ông chứa phân đấy à!”

Sau đó hắn chỉ vào bà Triệu: “Bà không có bản lĩnh giáo dục con cái, còn không biết xấu hổ chạy đến đây nói Tống Kế Tổ đang đùa giỡn. Thế này nhé, ta cũng sẽ lấy gậy đánh bà hơn chục cái, rồi cũng nói với bà là ta đang đùa giỡn mà thôi, liệu bà có nhịn được không?”

“Đúng đúng! Tôi đi lấy gậy!” Có người ăn dưa không chê lớn chuyện, thật sự chạy đi tìm gậy.

Triệu lão bà bị dọa sợ tới mức nắm chặt trượng phu, “Bát Tề, chúng ta đi thôi”

Bà ta vốn là định tới hưng sư vấn tội, kết quả trong dân đang ngồi hai mươi mấy người, vì thế liền không dám nói gì.

Nhưng nghĩ đến mấy vết thương trên mặt con trai, bà ta vô cùng đau lòng, liền nhịn không được nói một câu.

Tống Bát Tề thấy thê tử sợ hãi, nói: “Bà về trước đi.”

Triệu lão bà biết có ở lại cũng không được ích lợi gì, liền vội vàng rời khỏi.

Ra khỏi sân tâm tình liền nhẹ nhõm, bà ta lập tức nhìn tứ phía tìm con mèo kia.

Nếu không phải tại con mèo đáng chết kia, làm sao con trai bà có thể chịu đau khổ như vậy? Nói không chừng lúc này đã giải quyết được cả con tiện nhân kia luôn rồi.

Đến lúc đó đem chôn trên một ngọn núi, thần không biết quỷ không hay.

Nếu quan sai tới hỏi, chỉ cần bản thân nói đôi phu thê kia mang theo con tiểu súc sinh đi nơi khác mưu sinh, ai có thể nói gì?

Bây giờ thì hay rồi, đi nhầm một nước liền thua hết cả bàn cờ, lại phải lập mưu lại lần nữa.

Hừ! Cứ để cho bọn họ đắc ý một thời gian trước đi, dù có nhảy nhót thế nào, thì cũng sẽ không để bọn họ sống qua năm nay.

Bà ta nhìn một vòng không tìm được mèo lớn, đành phải quay đầu đi về nhà.

Sau khi bà ta rời đi, Hoa Hoa từ trên chuồng lợn nhảy xuống, chậm rãi đi về phía sân.

Trong sân, tộc trưởng vỗ bàn nói với Tống Bát Tề: “Ở Triệu gia ông đã hứa với ta như thế nào? Ông nói sẽ trả tiền thuốc cho Tam Thuận, bây giờ ngươi lại nói hai bên bù trừ? Tống Bát Tề, ta thực sự không nhìn ra, ngươi vậy mà là người hai mặt nói hai lời, đến con trai ruột mà cũng lừa bịp?”

Tống Bát Tề âm trầm nói: “Kế Tổ bị thương cũng không nhẹ, nếu ta lấy tiền cho Tam Thuận, Kế Tổ sẽ nghĩ như thế nào đây?”

Tộc trưởng nghe ông ta ngụy biện mà tức cười, đang muốn nói gì đó, Tống Tam Thuận bỗng nhiên giữ chặt tay ông: “Đại bá, nếu phụ thân không muốn trả tiền thuốc, vậy về sau bên kia có việc gì ta sẽ không đi làm nữa, hai nhà từ nay đường ai nấy đi, mỗi người sống cuộc sống riêng của mình.”

Vừa lúc bản thân cũng không muốn tha cho Tống Kế Tổ, nếu phụ thân thật sự đưa tiền thuốc, ngược lại không phải chuyện tốt.

Như thế cũng hảo, bất luận sau này bản thân có làm gì, đều sẽ không mảy may áy náy.

Tống Bát Tề liếc nhìn con trai một cái, ánh mắt lạnh băng: “Nghịch tử! Ngươi muốn đoạn tuyệt quan hệ với cha ngươi à?”

“Không dám.” Tống Tam Thuận cụp mi rũ mắt nói.

Tộc trưởng không hiểu Tống Tam Thuận có ý gì, chỉ cho rằng anh đã chịu thua trước phụ thân, hận rèn sắt không thành thép, nói: “Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy?”

Nhi tử có thể cùng phụ thân đường ai nấy đi sao? Bị người ngoài biết được, không biết sẽ lên án hai vợ chồng Tống Tam Thuận như thế nào đâu.

Tống Tam Thuận thành khẩn nói: “Ta biết nói như vậy không đúng, nhưng tâm ý của phụ thân đều đổ hết lên người Tống Kế Tổ, coi hắn như con ruột, đối đứa con trai là ta có cũng được không có cũng chẳng sao, nếu đã như thế, chúng ta chỉ có thể thân ai nấy lo, hy vọng một nhà Tống Kế Tổ đừng tới trêu chọc ta, nếu không ta thấy một lần thì sẽ đánh một lần.”

Mặc dù anh không cao bằng tống kế tổ nhưng anh khỏe hơn tống kể tổ rất nhiều, bằng không, anh đã không thể thoát khỏi ba người Triệu gia.

Tống Bát Tề nheo mắt, tức giận nói: "Ngươi dám!"

____ ____ ____