Tống Tam Thuận thấy cháu gái nhỏ rất quật cường, chỉ đành phải bế bé vào phòng của tiểu cữu.
Lúc này đầu óc Ngô Trọng Lâu đang mê man, đối với sự xuất hiện của anh rể cũng không có động tĩnh gì.
Trường An dường như nhìn thấy xung quanh cữu cữu bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc màu xám, khiến cho sắc mặt cữu cữu cũng lộ ra vẻ tàn tạ và xám xịt.
Bé nghiêng người về phía giường, lẩm bẩm: "Cữu, cữu cữu, Trường, Trường An cứu cữu cữu."
Tống Tam Thuận đành phải bế cháu gái nhỏ đến chỗ giường, liền thấy cô bé đang bò về phía Ngô Trọng Lâu.
Bò đến phía trên, Trường An đặt lòng bàn tay lên trán của cữu cữu, lẩm bẩm: "Tiểu, tiểu châu châu, làm, làm cho cữu cữu khỏe, khỏe lại."
Một tia sáng phát ra từ lòng bàn tay và dần dần biến mất trên trán của Ngô Trọng Lâu.
Những tia sáng này người ngoài không thể nhìn thấy nên trong mắt Tống Tam Thuận và cha nương vợ, Trường An chỉ là đang cầu nguyện cho Trọng Lâu mà thôi.
Mọi người thầm thở dài, Tôn thị lau nước mắt.
Chỉ có vợ chồng bà là biết rõ bệnh tình của con trai, chiếu theo tình hình hiện tại, còn chưa biết có thể sống sót đến tháng 4 hay không.
“Đứa bé ngoan, có lòng rồi.” Tôn thị kìm lại tiếng nức nở.
Trường An liếc mắt nhìn bà bà, sau đó lại cúi đầu nhìn cây con trong tay.
Tổng cộng có ba chiếc lá, lần này vậy mà có hai chiếc đã biến mất cùng một lúc, Trường An bĩu môi muốn khóc.
Khi nào cây con mới mọc ra lá mới thế? Bé còn phải đi cứu cha nữa mà.
Lúc này thần trí của Ngô Trọng Lâu mới tỉnh táo hơn một chút, khi nhìn thấy đứa bé đang ngồi xổm trên giường, anh vô thức dùng góc chăn che miệng và mũi lại.
Lại anh nhìn thấy anh rể bên cạnh, anh chợt hiểu ra điều gì đó, trong lòng cảm thấy buồn bã.
Ngô Trọng Lâu ho một tiếng, khẽ nói: "Bế Trường An đi đi." Nếu bản thân chết rồi, cũng không thể để lây bệnh cho tiểu Trường An.
Tống Tam Thuận bế Trường An lên hỏi: "Trọng Lâu lại sốt à? Có cần mời lang trung đến khám không?"
Mẹ Tôn khẽ gật đầu, sờ trán con trai, nói: "Chúng ta tính ngày mai sẽ đưa Trọng Lâu lên trấn Thiết Ngưu xem bệnh.” Dù có phải bán đi mọi thứ thì họ cũng muốn tìm cho con trai mình một cơ hội được sống.
Tống Tam Thuận nghe vậy cảm thấy đau lòng, nhưng trong người lại không thấy một xu nào, không khỏi hổ thẹn.
Sớm biết thế này, thì đã mang theo 5 văn tiền bên người rồi.
"Đã muộn rồi, con mau trở về đi." Ngô Lão Hán vỗ vai Tống Tam Thuận.
Trong nhà không có chỗ cho con rể ở, nếu không nhất định sẽ giữ anh ở lại một đêm.
"Vâng." Tống Tam Thuận quấn Trường An trong áo khoác, chào cha nương vợ: "Vậy con về trước, ngày mai con lại đến.”
Tình trạng của tiểu cữu đang rất xấu, ngày mai đến nhất định phải mang theo một ít tiền.
"Đi đường cẩn thận, ban đêm rất lạnh, bọc cả đầu của Trường An lại đi." Tôn thị nhắc nhở.
“Con biết rồi.”
Tống Tam Thuận và mấy thôn dẫn đi ra khỏi Ngô gia, khuất dần trong màn đêm.
Vợ chồng Tôn thị đúng ngoài sân nhìn hồi lâu rồi mới quay vào nhà.
Bỗng nhiên, họ nghe thấy giọng nói trầm thấp của con trai: “Nương, con đói rồi.”
Tôn thị nghe vậy, vội vàng đi ra phía sau bếp lấy vài cành cây cho vào chậu đốt lên.
Dựa vào ánh sáng của chậu than, vợ chồng già đi đến giường đất của con trai, cố nén nỗi buồn, hỏi: "Trọng Lâu, con muốn ăn gì? Cha nương sẽ làm ngay."
Tinh thần Ngô Trọng Lâu có vẻ đã tốt hơn nhiều, thấp giọng nói: “Muốn ăn một chút cháo mặn.”
Anh đói bụng, trong miệng lại không có vị gì, chỉ muốn ăn chút cháo rau mặn.
Tôn thị thấy vậy, kìm nén nước mắt, nói bằng giọng mũi khàn đặc: “Được, nương sẽ đi làm ngay.”
Hai vợ chồng đi đến trước bếp lò, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt già nua.
Con trai thế này có phải là hồi quang phản chiếu* không?
*Tình trạng một người bệnh nặng đã lâu bỗng khỏe lại nhưng sau đó sẽ chết đi. Đây giống như là một dấu hiệu, báo rằng người bệnh sắp chết.
Ò ó o! Không biết gà nhà ai gáy một tiếng, sau đó là tiếng gà gáy nối tiếp nhau vang lên.
Tống Tam Thuận và những thôn dân khác bước đi nhanh chóng, rất nhanh đã trở về đến thôn.
Mấy người thôn dân đã giúp đỡ về nhà nghỉ ngơi, Tống Tam Thuận cũng bế Trường An về nhà.
Ngô thị đang ngồi ngủ gật trên đầu giường, nghe thấy tiếng chồng và Tống Lão Lục, nàng lập tức đứng dậy mở cửa nhà ra: "Về rồi à? Tìm được Trường An chưa?”
“Tìm được rồi.” Tống Tam Thuận mang một thân lạnh lẽo bước vào nhà, bỏ Trường An từ trong lòng ra.
Ngô thị mừng lo lẫn lộn, nhanh chóng bế Trường An đặt xuống giường.
Lúc này, Hoa Hoa kêu meo meo, nhảy lên giường đất, nằm xuống bên cạnh Trường An.
Nó đi theo cô chủ nhỏ của mình suốt chặng đường về nhà, lúc này cũng rất mệt.
Tống Tam Thuận bỏ thêm vài nắm cỏ vào hố dưới giường đất, nhẹ giọng nói: "Sáng sớm mai ta lại phải đến thôn Kháo Sơn một chuyến, em trai nàng lại phát sốt rồi, ta muốn gửi một ít tiền cho cha nương.”
Anh sớm đã biết nhà cha nương vợ khó khăn, lần này tiểu cữu lại bị bệnh, đoán chừng trong nhà đã đến đường cùng rồi.
Ngô thị nhất thời trở nên lo lắng: "Lại sốt sao? Có nghiêm trọng không?"
Tống Tam Thuận : "Trông có vẻ không ổn chút nào."
Sắc khí của tiểu cữu xám đen, thường được gọi là khí tử, nhìn qua thì dường như không còn nhiều thời gian nữa.
Ngô thị nghe thấy vậy, nước mắt lập tức tuôn rơi, "Ta cũng đi cùng chàng."
Tống Tam Thuận lắc đầu: “Nàng đi cũng không giúp được gì, chi bằng ở nhà đợi tin thì hơn.”
Thấy vợ hình như còn muốn nói thêm gì đó, anh lại nói: “Nhạc phụ chuẩn bị đưa Trọng Lâu đến trấn Thiết Ngưu xem bệnh, nhiều người quá sẽ rất phiền phức, nàng cứ ở nhà chăm sóc Trường An là được. "
Ngô thị ôm mặt khóc nức nở nhưng cũng không nhắc đến chuyện quay về nữa.
Hôm sau, khi Trường An thức dậy thì mặt trời đã lên cao rồi, thẩm thẩm đang ngồi bên chiếc bàn nhỏ bóc vỏ Hoạn Tử.
Bé không làm kinh động đến thẩm thẩm, nhẹ nhàng đi xuống giường, lén lén ra ngoài đi vệ sinh.
Khi quay lại, bé thấy thẩm đang nhìn mình bằng vẻ mặt lạnh lùng.
Trường An ôm lấy bắp chân của thẩm, ngẩng cổ cười nói: "Thẩm thẩm, Trường, Trường An ngoan."
Ngô thị cố ý làm mặt ủ rũ, khẽ chọc vào trán bé, "Đừng nghĩ đến việc lừa thẩm, nói, sao lại cùng Cẩu Đản đến nơi xa như vậy?"
“Trường, Trường An không muốn cha chết." Trường An mím môi nói: "Có, có tiểu châu châu cứu cha.”
Bé muốn nói bản thân đã mơ một giấc mơ rất đáng sợ, cha chắc chắn đang gặp nguy hiểm, nhưng cô không thể sắp xếp được âu chữ, không cách nào nói cho thẩm thẩm biết nhiều chuyện như vậy.
Ngô thị cảm động rơi nước mắt trước lời nói của Trường An, nghĩ đến em trai đang bệnh nặng cũng đang đối mặt với cái chết, nàng lại đỏ mắt lần nữa.
Nàng ôm Trường An vào lòng, giọng khàn khàn nói: “Cha của cháu ở rất xa, ngay cả tam thúc cũng không tìm được, làm sao cháu có thể tìm được chứ? Lần sau không được làm chuyện như vậy nữa, lỡ như cháu bị bắt cóc, thì sẽ không thể gặp lại cha nữa đâu, có nghe chưa?”
Trường An chớp mắt, nửa hiểu nửa không.
Ngô thị vỗ vào mông bé, nói: “Ngoài kia có rất nhiều người xấu, thích bắt trẻ con lột da như thỏ để ăn, chái có sợ không? Nếu sau này cha và nương cháu quay về không tìm thấy cháu, chẳng phải họ đau lòng chết sao?”
Lần này Trường An hiểu ý, bĩu môi, nước mắt trào ra.
Bé ôm chặt lấy cổ dì, nức nở: “Trường, Trường An sai, sai rồi, không, không đi xa nữa.”
“Biết sai thì tốt.” Ngô thị khẽ vuốt lưng cháu gái, “Sau này nếu có chuyện gì Trường An chỉ cần nói với thúc và thẩm, thúc thẩm sẽ đưa Trường An đi tìm cha nương.”
Trường An dùng bàn tay nhỏ lau nước mắt, nghiêm túc hỏi: “Thật, thật sao?"
____ ____ ____