Tiểu Phúc Bảo Nông Gia Bị Hack Rồi

Chương 15: Bán chuỗi hạt

Tống Tam Thuận và Ngô thị phải mất hai ngày mới bóc hết được hai sọt Hoạn Tử.

Bước tiếp theo là đánh bóng hạt, sau đó đến nhà thợ mộc mượn một chiếc khoan lỗ bằng gỗ để khoan lỗ cho Hoạn Tử.

Đến ngày thứ 5, Ngô thị đem theo 24 chuỗi hạt, trời chưa sáng đã đưa chồng và Trường An đi hội chùa.

Tiền tẩu cùng chồng cũng đưa theo con đi, bởi vì con trai đã khỏe lên, nên họ muốn đến chùa để tạ lễ.

Hôm nay hai gia đình thuê một chiếc xe bò, Tống Lão Lục đánh xe, ba người lớn và ba đứa trẻ ngồi trên xe bò chậm rãi đi đến thị trấn Thiết Ngưu.

Ngô thị quấn chăn quanh người, ôm Trường An vừa mới tỉnh dậy trong tay, trò chuyện với chị Tiền tẩu.

Cẩu Đản và Kiều Nhi cũng quấn chăn, nhìn xung quanh với đôi mắt ngái ngủ.

Tống Tam Thuận ngồi bên cạnh vợ, im lặng ngắm sao và vầng trăng khuyết lạnh lẽo.

Hôm qua cha lại bảo anh đi lấy nước, chẻ củi, còn bảo anh cày ruộng rau một lượt.

Anh không sợ làm việc, nhưng anh không thể nuốt trôi cơn tức này.

Bản thân thì cày đất mệt lử, tống kế tổ thì giống như một phú hào đứng chắp hai tay ra sau nói này nói nọ, còn nói anh làm việc qua quýt cho xong, lừa gạt người khác.

Cha vậy mà tin lời anh ta nói, mắng anh một trận, còn bắt anh cày lại lần nữa.

Hễ nghĩ đến việc này là Tống Tam Thuận lại thấy tức, thậm chí còn nghĩ đến việc rời khỏi thôn.

Nếu tránh xa bọn họ, anh sẽ không phải ngày ngày chịu đựng bị hành hạ như thế này.

Một khi ý tưởng chuyển đi nảy sinh, nó giống như đám cháy trên thảo nguyên, không thể kiểm soát.

Nhưng chuyển đi đâu?

Hay là chuyển đến hai mẫu ruộng nhà mình?

Nơi đó cách thôn hai dặm, có lẽ cha sẽ không đi xa đến thế để kêu anh đi lấy nước và đốn củi cho ông đâu nhỉ?

Tam Thuận đang mải suy nghĩ, bất tri bất giác, trời dần sáng lên.

Sương mù trên cánh đồng như chỉ như tơ, khiến núi cây xa xa tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.

Khi mặt trời mọc, sương mù dần tan đi, khói từ những ngôi làng phía xa xa cũng xuất hiện.

Sau khi đi hơn hai mươi dặm, xe bò cuối cùng đã đến trấn Thiết Ngưu.

trấn này là một cứ điểm giao thông quan trọng, có không ít binh lính trấn thủ ở đây, người dân xung quanh buôn bán với những người trong trấn, có nhiều người định cư lại đây, lâu dần, hình thành nên một chợ phiên lớn.

Khi nhóm người Trường An đến trấn thì đã gần trưa nhưng vẫn còn rất nhiều hương thân đang dựng sạp buôn bán.

Tống Lão Lục đậu xe bò bên đường dẫn vào chùa, nói với Tam Thuận: “Hai người cứ ở đây bày bán trước, bọn ta đưa con vào chùa dâng hương rồi ra.”

Tống Tam Thuận gật đầu: “Được, đúng lúc để tôi đưa bò qua bên kia uống nước.”

Con bò già đi hơn hai mươi dặm đã rất mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi uống miếng nước, cho nó ăn thêm chút thức ăn.

Trường An lần đầu tiên đến hội chợ, nhìn cái gì cũng mới lạ.

“Trường An, đừng chạy lung tung.”

Ngô thị bế Trường An xuống xe bò, bày ra một giỏ chuỗi hạt Hoạn Tử, thấp giọng hỏi chồng: “Chàng nói xem cái này nên bán bao nhiêu tiền một chuỗi?”

Tống Tam Thuận gãi đầu, anh cũng không biết.

Đây là lần đầu tiên hai vợ chồng buôn bán, cả hai đều có chút ngại, không ai dám hỏi người ta, đành phải lặng lẽ bàn bạc: “hay là bán lấy năm văn tiền một chuỗi đi.”

Ngô thị gật đầu: “Thế thì bán 5 văn tiền vậy.”

Nhưng rất lâu cũng không có ai để ý đến chuỗi hạt, làm cho Ngô thị có chút lo lắng.

Lúc này Tống Tam Thuận đã dắt bò đi uống nước, Ngô thị không có người để nói chuyện, cũng không dám đi loanh quanh, đành phải ngồi trên xe, lặng lẽ nhìn người qua đường.

Trường An ngồi bên cạnh Tam thẩm, chớp mắt nhìn chỗ này chỗ kia, chợt nhìn thấy có một người cũng bán chuỗi hạt Hoạn Tử.

Người đó cầm một chiếc giỏ đi vòng quanh, khi thấy có lão bà bà hoặc phụ nữ thì sẽ chào hỏi: “Người có muốn một chuỗi tràng hạt không? Tràng hạt được quan âm ban phước đấy, có thể giúp bình an và thuận lợi hơn.”

Thế là người phụ nữ hoặc lão bà bà sẽ dừng lại quan sát, có người thật sự đã mua nó và đeo lên tay.

Trường An tận mắt chứng kiến

lão bà đưa một chuỗi tiền cho người bán.

Trong chuỗi đó có rất nhiều đồng xu.

Trường An muốn chỉ cho thẩm thẩm nhưng người bán hàng đã nhanh chóng xách giỏ đi mất.

Thật ra Ngô thị cũng chú ý đến, nhưng bản thân lại không dám xách giỏ đi mời chào.

Trường An nhận thấy sự bối rối của thẩm thẩm, liền lấy một sợi đeo vào cổ, cả hai tay cũng đeo vào nữa, ánh mắt kiên định nhìn vào những người qua đường.

Trong lòng bé thầm hy vọng sẽ có người mua chuỗi hạt của mình.

Thẩm thẩm nói rồi, chỉ cần bán hết những chuỗi hạt này, họ sẽ có thể quay về thôn Kháo Sơn thăm cha mẹ và em trai thẩm.

Bà bà ở thôn Kháo Sơn rất tốt, còn làm cho bé đồ ăn ngon nữa, Trường An rất thích đến nhà của bà bà chơi.

Hôm nay Trường An mặc chiếc áo khoác bông màu đỏ mà thẩm mới may, trên đầu đội một chiếc khăn xếp nhỏ, cộng thêm chuỗi tràng hạt màu đen, đôi mắt to tròn lấp lánh, vô cùng đáng yêu.

Một lúc sau, một người phụ nữ đi tới, sờ sờ vào đầu nhỏ của Trường An, hỏi: “Cháu là con nhà ai thế? Đáng yêu đến đau lòng.”

Trường An chỉ vào nhà Ngô thị bên cạnh: “Thẩm, nhà thẩm thẩm ạ.”

Người phụ nữ Anh mỉm cười, nhìn chiếc giỏ tre trước mặt Ngô thị và hỏi: “Chuỗi hạt này bán thế nào?”

“5 văn tiền một chuỗi.” Ngô thị thành thật trả lời.

Người phụ nữ mỉm cười nói: “cũng không rẻ nhỉ.”

Ngô thị bị nói cho đỏ bừng mặt, không biết nên trả lời thế nào.

Trường An lắp bắp giải thích: “Rẻ, rẻ, châu, châu châu rẻ!”

Người phụ nữ có chút đau lòng, nói: “Sao lại là một tiểu nói lắp thế này? Ya, tiểu quỷ à, nếu cháu muốn không nói lắp, thì đừng có gấp quá, nghĩ xong một câu rồi nói, như vậy đến khi lớn rồi sẽ không nói lắp nữa.”

Trường An nặng nề gật đầu: “Vâng.”

Bé cũng không muốn nói lắp, nhưng khi nói ra từ đầu tiên, bé lại quên mất mình định nói gì, chỉ có lặp lạp từ đó thì mới nhớ ra được.

Ngô thị cảm ơn người phụ nữ: “Đa tạ đại tỷ đã cho lời khuyên.”

Người phụ nữ xua tay, nhìn Trường An lần nữa, chỉ vào chuỗi hạt trên cổ bé, nói: “Tôi mua chuỗi này đi.”

Nghe vậy, Trường An lập tức cởi chuỗi hạt trên cổ ra, đưa bằng hai tay: “Đây.”

Người phụ nữ nhận lấy, trả năm văn tiền rồi rời đi.

Ngô thị thấy đã mở hàng được thì vô cùng vui, ôm Trường An vào lòng, “Trường An quả tiểu phúc tinh của thẩm thẩm.”

Trường An gật đầu: “A! Tiểu, phúc tinh!”

Bé quyết định nghe theo ý kiến của đại nương khi nãy, sau này phải nghĩ xong rồi mới nói, từ từ sửa tật nói lắp.

Không lâu sau, có thêm hai hương khách đến mua và họ cũng thích những chuỗi hạt trên cổ tay của Trường An.

Ngô thị chỉ cảm thấy kỳ lạ, lại đeo chuỗi hạt vào cổ và cổ tay tiểu Trường An.

Nàng còn đứng dậy nhìn đứa cháu nhỏ của mình một lượt, phát hiện cháu mình khi đeo chuỗi hạt vào trông rất đẹp, giống như Tiểu Đồng Nữ ngồi dưới đài sen của Quan Âm vậy.

Vào lúc vợ chồng Tống Lão Lục vào hai đứa nhỏ trở lại, chuỗi hạt của Ngô thị đã bán được gần hết.

Cuối cùng, nàng bán rẻ số chuỗi hạt còn lại cho một người bán hàng rong, rồi ra về.

“Đã bán hết chuỗi hạt rồi sao?” Tiền tẩu rất ngạc nhiên: “Một chuỗi bao nhiêu tiền?”

“5 văn.” Ngô thị thành thật.

Tiền tẩu ngưỡng mộ: “Muội mang không ít chuỗi hạt đến nhỉ, thật không ngờ thứ này cũng có thể bán lấy tiền.”

Ngô thị ngượng ngùng cười: “Mặc dù kiếm được tiền nhưng cũng khá phiền toái, tay của Tam Thuận đã bị mọc mụn nước cả rồi.”

____ ____ ____