Thấy mấy người kia dần đi xa, Trường An mới lấy hòn đá nhỏ ở trong tay ra.
“Thẩm, thẩm thẩm! Đẹp, đẹp quá!”
Bé đưa viên đá vàng cho thẩm thẩm.
Ngô thị giật mình, vội cầm lấy hòn đá xem xét kỹ càng.
Nàng chưa từng nhìn thấy vàng, nhưng nàng biết vàng có màu vàng kim, tim nàng không khỏi đập loạn xạ.
“Nhặt nó ở đâu thế?” Ngô thị nhỏ tiếng hỏi.
Trường An chỉ vào tảng đá: "kia, bên kia!"
Ngô vội chạy qua, nhìn không thấy đám người kia nữa, mới quỳ xuống dùng cào cào.
Ngoài sỏi đá ra thì chẳng có gì.
Ngô thị cẩn thận đặt viên đá vàng lấp lánh vào trong lòng, nhỏ giọng nói với Trường An: "Đừng nói cho ai biết là cháu nhặt được viên đá này nhé, được không nào?"
Trường An gật đầu: "Không, không nói!”
Ngô thị tim đập thình thịch, nàng ngưng không đào hành dại nữa, kiễng chân ngóng về phía rừng táo dại.
Cuối cùng đợi được chồng về, nàng kìm nén sự hưng phấn hỏi: "Tìm được táo chưa?"
Tống Tam Thuận lấy ra một nắm và nói: "Chỉ còn một ít này thôi, bị người ta hái hết rồi."
Bình thường táo chưa chín thì đã bị người ta hái hết rồi, cho dù còn sót lại một ít cũng sẽ bị thối hoặc bị chim ăn.
Hôm nay vận khí tốt, tìm được mười quả chưa hỏng, vừa hay để Trường An lót dạ.
“Đây, nếm thử đi.” Tam Thuận đút một quả vào miệng vợ, còn lại bỏ vào túi của Trường An.
Trường An cầm một quả lên, bắt chước Tam thúc, đút một quả cho thẩm, rồi một quả cho chú, sau đó mới bỏ một quả vào miệng.
Có chút chua nhưng cũng có chút ngọt.
Trường An nheo mắt cười: "Ngon, ngon quá!"
Tam Thuận sờ sờ đầu cháu gái, đeo sọt lên lưng, bế cô bé lên rồi đi về.
Ngô thị cũng cõng chiếc sọt trên lưng, đi theo phía sau chồng.
Trường An nằm trên vai thúc, kêu meo meo, gọi Hoa Hoa nhanh tới đây.
Hoa Hoa nhảy ra khỏi bãi cỏ, trong miệng còn ngậm con chim nhỏ đang ăn dở được một nửa.
Hai người lớn một em bé và một con mèo, chậm rãi đi về thôn.
“Tam Thuận, hai người làm gì thế?” có thôn dân tò mò.
Tam Thuận trả lời: “Hái Hoạn Tử.”
Thôn dân bỏ chiếc giỏ trên lưng xuống và nói: "Cậu hái nhiều như vậy về làm gì? Không phải là muốn làm xà phòng đấy chứ?”
Tam Thuận ngầm thừa nhận.
Anh quả thực muốn làm một ít xà phòng, nhưng không có tiền mua mỡ lợn.
Ra riêng chỉ có hai lượng bạc, đã tiêu một ít để mua hạt giống, còn lại một văn không thể động vào nữa.
"Haiya, làm xà phòng không tốn kém, ở chỗ chúng ta không thể bán với giá cao được, phải đi hội chợ cách đây hai mươi dặm mới được." Một thôn dân lắc đầu, "Nếu mà không làm tốt, thì sẽ phí hết tiền mua mỡ lợn đấy."
*1 dặm = 1/2km.
Tam Thuận thật thà nói: “Tôi chỉ thử một ít thôi, nếu không được thì nhà tôi tự dùng vậy.”
Anh đẩy cửa ra, hai người bước vào.
Cửa vào nhà chính chỉ cài then chứ không khóa.
Tất nhiên, cũng là vì nhà anh không có tiền mua ổ khóa, cũng không có gì đáng để trộm, chỉ đành phải “khóa cửa” như thế này thôi.
Để Trường An xuống, hai người mang sọt vào trong nhà, rồi đi tìm mấy mảnh tre, chuẩn bị bóc vỏ quả.
Thấy không có ai theo đến, Ngô thị dẫn chồng vào trong phòng.
Từ trong ngực lấy ra viên đá màu vàng kia, thấp giọng hỏi: “Chàng xem thử đây có phải là vàng không?”
Tam Thuận sửng sốt, cầm lấy viên đá nhìn kĩ viên đá thông qua ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, càng nhìn càng chấn kinh: “Ở đâu ra đây?”
“Trường An nhặt được.” Ngô thị kìm nén sự phấn khích, “Chàng mau xem đi, rốt cuộc có phải là vàng không?”
Tam Thuận đưa viên đá vào miệng, chậm rãi cắn một phát, nhìn lại rồi gật đầu: “Hình như là vàng.”
đồng thau có màu hơi đỏ, nhưng viên đá có màu vàng sáng, chắc chắn là vàng rồi.
Áng chừng trọng lượng, chắc được mấy lạng.
Tam Thuận có chút bất lực.
Nếu thực sự là vàng, vậy thì anh phải tiêu thế nào?
Ngô thị thấy chồng có điều gì đó không ổn liền dùng tay giật lấy viên đá: “Nếu đã là vàng, chúng ta phải nhanh chóng cất đi.”
Nàng cảnh cáo: “Đừng có nói với đám người đó nhà chàng! Nếu không thì chàng không xong với ta đâu.”
“Ta có phải ngốc đâu, sao lại nói cho người khác được.” Tam Thuận bất mãn nhìn vợ, “Thứ này chúng ta không được để lộ ra, lỡ như bị người ngoài biết thì không hay.”
Ngô thị mỉm cười gật đầu: “Ta có tính toán.”
Nàng tìm một mảnh vải lanh, gói viên đá cẩn thận, lại đi tìm một chiếc bát gốm, đặt vào trong rồi chôn xuống đất trong góc tường.
Sau đó lại chuyển một chiếc rương vỡ đặt vào trong góc tường đó.
Ngô thị hài lòng, nhẹ giọng nói: “Đợi khi Trường An lớn lên chúng ta sẽ lấy nó ra, vừa hay mua cho nó ít hồi môn."
Tam Thuận liếc nhìn vợ, cảm thấy có chút chua xót.
Nụ cười thoải mái tự tại không chút buồn khổ của vợ anh bây giờ đều là vì viên đá này.
Nhưng nếu thứ này không phải là vàng thì nàng chằng phải mừng hụt rồi sao?
"Tú Anh, đợi qua thời gian này chúng ta đi trấn Thái Bình cha nương nàng nhé." Tam Thuận ngồi xuống và bắt đầu bóc vỏ Hoạn Tử.
Ngô thị kinh hỷ: “Thật sao? Khi nào đi?”
Tết năm nay, nàng chỉ ở nhà cha nương một ngày rồi trở về, vì không có tiền nên không mang theo thuốc cho em trai.
Hai tháng đã trôi qua, không biết em trai thế nào rồi?
“Đợi sau khi làm xong chỗ Hoạn Tử này, bán xong rồi chúng ta sẽ quay về.”
Tam Thuận vuốt ve những hạt Hoạn Tử đen tròn và nhẵn: “không phải nàng muốn làm một chuỗi hạt sao? Lát nữa ta sẽ đến chỗ thợ mộc Trương mượn cái để khoét lỗ."
“Được.”
Hai người đang nói chuyện thì thấy Trường An vội vàng chạy vào, vừa khóc vừa cáo trạng: "Xấu, đường ca xấu xa lại, lại đánh Hoa Hoa!"
Ngô thị nhanh chóng đứng dậy và đi ra khỏi nhà.
Quả nhiên, nàng nhìn thấy Tống Thừa Nghiệp ở trước sân, trong tay cầm gậy tre đáng đuổi theo đánh Hoa Hoa.
Hoa Hoa kêu lên một tiếng, bỏ chạy tán loạn, nhưng lại bị con chó đen lớn và Tống Hi Nguyệt chặn lại.
“Mấy đứa làm gì thế hả?” Ngô thị lớn tiếng.
Nàng chỉ nuôi một con mèo, nay đã ra riêng rồi, vậy mà hai đứa ranh này vẫn không chịu dừng tay, thậm chí đuổi theo đến tận nhà mình để đánh mèo.
Tống Thừa Nghiệp theo gương người lớn, cũng không hề để Tam thẩm vào mắt, hừ lạnh: “Mèo lại đến nhà ta ăn vụng, hôm nay ta phải đánh chết nó!”
“Ăn vụng nhà đệ cái gì?” ngô thị tiến lên, muốn cứu mèo ra.
Kết quả là cây gậy tre trong tay Tống Thừa Nghiệp quất mạnh về phía Ngô thị, cậu ta chửi: “Chính là ăn vụng! Nó cũng là kẻ trộm giống như các người vậy!”
Trường An nhìn thấy Tống Thừa Nghiệp dám quất gậy vào thẩm, tức giận, liền chạy thật nhanh đến đẩy mạnh cậu ta một cái.
Tống Thừa Nghiệp không cảnh giác, bị Trường An đẩy ra xa, bị xô ngã vào hàng rào.
Sửng sốt một lát, Tống Thừa Nghiệp lớn tiếng bật khóc.
Trường An không bớt giận, lại đuổi theo, dùng nắm đấm nhỏ đánh thật mạnh vào mặt cậu ta.
Tống Thừa Nghiệp càng khóc lớn hơn, lớn tiếng hét gọi em gái cứu giúp.
Tống Hi Nguyệt lập tức chạy tới trợ giúp, cuối cùng đánh nhau với Trường An.
Ngô vốn là muốn kéo hai đứa nhỏ ra, nhưng thấy Trường An không bị yếu thế, liền dừng lại.
Tống Hi Nguyệt hơn bốn tuổi cùng với Trường An hơn ba tuổi vật lộn qua lại, cuối cùng vẫn là bị đè xuống.
Trường An lại nghe thấy tiếng lòng của chị họ: [Chết tiệt! Sao con nhóc này lại mạnh như vậy? Aaaaaa! Sao mình không đánh lại được nó?]
____ ____ ____