Mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đập vào mắt Thư Kỳ là l*иg ngực trần trụi của đàn ông trưởng thành, lúc đầu Thư Kỳ còn có chút ngơ ngác không xác định được tình huống hiện tại, nhưng rất nhanh trong đầu cô liền hồi tưởng lại hành động lớn mật và kinh diễm tối qua, sắc mặt trong nháy mặt liền trở nên tái nhợt.
Thân thể vẫn còn ẩn ẩn cảm giác ê ẩm, hạ thể không đau đớn như những lần quan hệ trước, nhưng nơi đó của cô cảm giác như vẫn còn no căng ran rát. Nhưng mà cô cảm nhận được nơi đó của mình đã được xử lý tốt, bôi thuốc mỡ nên mới không khó chịu lắm.
Mọi thứ chân thật tới vậy, khiến cô không thể dối lòng bỏ qua khung cảnh cô và Giang Thời Dịch điên cuồng quấn lấy nhau được.
Trong lòng dâng lên từng trận khủng hoảng, khiến cánh môi Thư Kỳ cũng trở nên trắng nhợt đến ghê người, nhưng sâu trong thân tâm của cô không hề hối hận, cũng không oán hận Chu Tử An hay Giang Thời Dịch.
Cô chỉ sợ vì mình đã trẻ con tùy hứng phá hủy mối quan hệ mười mấy năm của cô và Chu Tử An, đồng thời liên lụy một người vô tội vào khúc mắc tình cảm của cô. Dù cô có cố gắng trốn tránh thế nào đi chăng nữa, Giang Thời Dịch cuối cùng vẫn bị cô vì ích kỷ mà đem ra làm một phép thử.
Tự cười nhạo bản thân dám làm không dám nhận, Thư Kỳ chua xót cười, cô nghĩ thật ra kết quả ngày hôm nay cũng là cô muốn thôi đúng không? Nói cô say rượu làm loạn cũng không sai, nhưng kì thật cô vẫn luôn giữ được lý trí xuyên suốt quá trình đó, cô chỉ mượn danh say rượu mà tác oai tác oái thôi.
Cô chỉ là muốn thử xem tình cảm của Chu Tử An với mình, cậu có thật sự hiểu cô muốn gì không...
Cô chỉ là muốn xem thử mình đối với Giang Thời Dịch là thái độ gì, là rung động, hay là chút ỷ lại vì bị sự quan tâm của hắn nhấn chìm.
Bây giờ kết quả đã rõ, cô cũng không còn yêu Chu Tử An tới mức chết đi sống lại nữa, chứng tỏ qua việc cô dù lên giường với Giang Thời Dịch cũng rất hưởng thụ, cô cũng không bức thiết phải nhận một câu trả lời của cậu nữa, dù cậu có thích cô thì có làm sao? Cô không muốn yêu cậu một cách rẻ rúng như vậy nữa.
Tất cả đã quá muộn, nếu có một ngày cô có thể điều chỉnh lại suy nghĩ về Chu Tử An, có lẽ cô sẽ vui vẻ tiếp tục ở cạnh cậu ấy, nhưng bây giờ...
Lén liếc nhìn chủ nhân của vòng tay đang ôm chặt mình, Thư Kỳ bất ngờ đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Giang Thời Dịch.
Từ lúc cô tỉnh dậy hắn cũng đã thức, nhưng hắn vẫn muốn giữ nguyên tư thế xem cô sẽ phản ứng như thế nào, sẽ tức giận đánh hắn? Hay sẽ khóc thút thít vì đã phản bội tình cảm của mình với Chu Tử An?
Dù là phản ứng nào thì Giang Thời Dịch cũng khó chịu khi nghĩ tới, nhưng khác với tưởng tượng của hắn, Thư Kỳ không khóc không nháo, gương mặt nhỏ trắng nhợt lén lút nhìn về hắn, ánh mắt ấy vẫn trong sáng tươi đẹp như cũ.
"Em tỉnh? Thân thể của em thế nào rồi? Có cảm thấy không khỏe ở đâu không?" giọng nói vừa mới ngủ dậy của Giang Thời Dịch khàn khàn, hắn nhẹ giọng hỏi han.
Cánh tay cũng đồng thời đưa lên đầu vuốt ve mái tóc dài của Thư Kỳ, động tác mềm dịu như đối xử với búp bê gốm sứ dễ vỡ, dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra ánh mắt Giang Thời Dịch khi nhìn về phía cô chỉ có tình tố dịu dàng, không thể nào là cách đối xử với tình một đêm được.
"Em..vẫn ổn" Thư Kỳ ngơ ngẩn nhìn thái độ tự nhiên của Giang Thời Dịch, trong phút chốc cô đã tưởng như cả hai đang là người yêu với nhau, có chút ngượng ngùng đáp.
Tên khốn này thật đúng là cao thủ, thái độ này, cách hắn từng bước tiến gần tới cô, mọi thứ đều tinh chuẩn vừa đủ, không phân ra được chút tình cảm nào mà cô dành cho Chu Tử An mới lạ thường. Hai kẻ thiếu thốn tình cảm tất nhiên sẽ hiểu rõ nhau muốn điều gì nhất.
Giang Thời Dịch thân mật hôn lên má Thư Kỳ một cái rồi mới ngồi dậy, hắn quay lại ấn cô quay về trong chăn rồi mới đứng lên bước ra ngoài cửa làm gì đó. Thư Kỳ len lén đưa mặt ra khỏi chăn nhìn thân hình trần trụi của Giang Thời Dịch, vai rộng eo hẹp, cơ bắp không thô thiển mà vừa đủ để tôn lên thân hình hắn, lướt mắt xuống phía dưới là cơ bụng gọn gàng xinh đẹp, xuống tiếp nữa là tuyến nhân ngư gợi cảm, cùng...đồ vật thô to rũ giữa hai chân hắn.
Con mẹ nó thật không bình thường! Cái thứ đó...thứ đó thật sự nhét vừa cơ thể cô thật hả?
Thư Kỳ máu nóng lên tới não, hun cho cả mặt cô đỏ kinh người, cô vội vàng rúc người vào chăn, ngoan ngoãn đợi Giang Thời Dịch quay lại.
Giang Thời Dịch lúc quay trở lại đã mặc quần áo vào đàng hoàng, lúc này hắn chỉ thấy trên giường chăn mền cuộn thành một cục to, trên tay hắn còn cầm theo váy dài màu kem mà hắn sai trợ lý đi mua gấp buổi sáng, cùng nội y phụ nữ.
Trợ lý của Giang Thời Dịch cũng không nghĩ nhiều, cậu ta chỉ nghĩ chắc là sếp mình lại có một đêm xuân phong nhất độ với nữ nghệ sĩ nào thôi.
"Em ra đây nào, tôi có mang cho em quần áo để thay đây." Giang Thời Dịch cười thành tiếng, hắn vỗ nhẹ lên chăn, mềm giọng nói.
Thư Kỳ suy nghĩ một chút vẫn bò ra khỏi chăn, thấy quần áo trên tay Giang Thời Dịch, cô nhanh chóng chụp lấy rồi dùng tốc độ ánh sáng mặc vào. Quần áo kể cả đồ nhỏ rất vừa người, phong cách cũng bảo thủ như phong cách thường ngày của cô.
Thấy Thư Kỳ tự mình mặc xong đồ, Giang Thời Dịch không nói một lời ôm cô vào phòng tắm để sửa soạn buổi sáng mặc cho Thư Kỳ ngượng nghịu muốn tự mình đi.
Đợi cả hai đã chuẩn bị xong, Giang Thời Dịch dẫn Thư Kỳ ra một nhà hàng điểm tâm nổi tiếng, gọi cho cô một bát cháo ấm nóng với rất nhiều nguyên liệu quý giá để phục hồi sức khỏe và một ly sữa đậu nành.
"Em ăn đi, hôm qua em say rượu, còn vận động có chút nhiều, ăn chút đồ lỏng cho dễ chịu." Giang Thời Dịch ngồi bên cạnh khẽ cười dịu dàng săn sóc.
"Tiền bối...em..thật xin lỗi." Thư Kỳ đối diện với sự quan tâm của Giang Thời Dịch có chút không biết phải phản ứng ra sao.
"Xin lỗi chuyện gì?" Giang Thời Dịch hỏi với vẻ mặt hồ nghi không hiểu.
Anh diễn! Lớn già đầu rồi không lẽ không hiểu hành động hôm qua sao? Thư Kỳ có chút khống chế không được mà liếc Giang Thời Dịch.
Dưới vẻ mặt cười như không cười của hắn, Thư Kỳ căng da đầu nói: "Về chuyện...chuyện đó..em say quá làm phiền tiền bối...thật xin lỗi!"
"Cũng không phải là làm phiền, ngược lại tôi còn rất thích." Giang Thời Dịch mỉm cười đáp, giọng hắn thản nhiên đến lạ.
Thư Kỳ thấy Giang Thời Dịch dầu muối đều không ăn, nói móc nói thẳng gì cũng giả điếc liền không muốn nói nữa, cô ngậm miệng cúi đầu ăn từng ngụm cháo một.
Đều là người lớn cả rồi, chắc là không để bụng chuyện tối qua đâu.
Giang Thời Dịch ngắm nhìn Thư Kỳ, cảm thấy thái độ của cô đối với hắn đã sinh động hơn không ít, nhưng vẫn còn sự xa cách muốn phân rõ giới hạn. Nhưng hắn vẫn lạc quan cho rằng đây là dấu hiệu tốt, ít nhất cô có phản ứng với hắn, còn lại hắn có thể từ từ mưu tính.
Lúc này Thư Kỳ mới chợt nhớ ra điều gì đó, cô hốt hoảng mở điện thoại, nhìn thấy trên màn hình là mười mấy cuộc gọi nhỡ từ Chu Tử An, cậu bắt đầu gọi cho cô từ lúc 6h sáng, bây giờ đã hơn một tiếng rưỡi trôi qua. Tin nhắn cuối cùng của Chu Tử An là hỏi cô đi đâu rồi, cậu sẽ đợi cô ở nhà cô.
Sắc mặt Thư Kỳ có chút không tốt nhìn Giang Thời Dịch, cô vội vàng nói: "Tiền bối, em đi về trước, hôm sau em sẽ đãi anh ăn sáng!"
Nói rồi cô vội vàng đứng dậy chạy vội ra ngoài muốn bắt xe, Giang Thời Dịch thu lại nụ cười, vẻ mặt tối sầm đăm chiêu nhìn bóng dáng rời đi của cô. Nhưng rất nhanh hắn đã đứng dậy đi theo ra ngoài, kéo tay cô nhét vào xe của mình.
"Tôi chở em về" Giang Thời Dịch không cho Thư Kỳ cơ hội mở miệng, hắn trầm giọng.
Thư Kỳ thì bởi vì lo lắng mà cũng không để ý tới Giang Thời Dịch, cô chỉ chăm chú nhìn cảnh sắc ven đường, trong lòng nôn nóng muốn trở về gặp Chu Tử An.
Dù trong lòng nói muốn cắt đứt với cậu, nhưng cô vẫn không thể bỏ qua thói quen lo lắng cho cậu ấy, kể cả thật sự muốn phân ra thì cô cũng muốn mọi chuyện được nói ra một cách rõ ràng.
Rất nhanh xe của Giang Thời Dịch đã dừng lại trước cửa khu căn hộ, Thư Kỳ quay sang nói tiếng cảm ơn rồi chạy vọt ra, không ngờ cô đi nhanh quá lại để quên điện thoại trên ghế.
Giang Thời Dịch nhướn mày, hắn cầm lấy điện thoại cô, thoáng nhìn qua màn hình hiện thị rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Chu Tử An, màn hình điện thoại cũng là ảnh hai người ôm nhau cười đâm đau mắt hắn.
Không chút nghĩ ngợi, Giang Thời Dịch cười nhếch môi cầm điện thoại Thư Kỳ bỏ vô túi, lái xe thẳng xuống hầm của chung cư, hắn nói nhỏ không phải là hắn muốn vào làm phiền cô và tên ngu ngốc, mà do cô bỏ quên đồ thôi, hắn giúp cô trả lại là chuyện đương nhiên.
Trong lúc này, Thư Kỳ gấp gáp chạy thẳng lên căn hộ của mình, ở bên trong thang máy, cô nhìn hình chiếu mình trong gương, sắc mặt tái nhợt, trên cổ vẫn còn mờ ẩn dấu hôn của Giang Thời Dịch. Thư Kỳ hơi cười sờ lên những dấu vết đó, trong lòng thầm nghĩ không biết thứ đồ cô bỏ quên trên xe có giúp Giang Thời Dịch tranh thủ không nhỉ?
Lòng thì nghĩ vậy chứ thang máy vừa mở cửa, Thư Kỳ liền thu hồi biểu tình, nghiêm mặt hớt ha hớt hải chạy ra. Cô mở khóa cửa nhà mình, khi cửa mới mở ra liền rơi vào cái ôm ấm áp quen thuộc.
"Cậu đi đâu vậy Thư Thư? Có biết mình lo lắm không hả!? Hôm qua cậu say khướt mà ra ngoài một mình như vậy rất nguy hiểm có biết hay không?" Chu Tử An xanh mặt vội vàng ôm chặt Thư Kỳ trong lòng.
Thanh âm của cậu không giấu được vẻ lo lắng và gấp gáp, dưới mắt là hai quầng thâm xanh tím tỏ rõ chủ nhân của chúng nó đêm qua không thể ngủ được. Sáng sớm vừa muốn sang chăm sóc cô liền phát hiện cô không thấy đâu.
Có trời mới biết trong khoảnh khắc đó trái tim cậu như rớt xuống đất, vừa khủng hoảng vừa bất lực, chỉ hận không thể lật tung cả thành phố để tìm được cô. Nhưng cậu không dám rời đi, chỉ sợ lúc nào cô quay về cậu không thể sớm nhất phát hiện ra.
Bây giờ ôm được người mà cậu lo lắng hãi hùng không yên trong tay thì trái tim của cậu mới tạm an ổn, trong đầu không thể suy nghĩ được gì nữa.
---Lời tác giả---
Không biết các tình iu muốn thế giới tiếp theo là cổ đại hay hiện đại nhỉ?
Ta đang có hai kịch bản, ta đã định trước rồi nhưng vẫn sẽ hỏi ý kiến mọi người, ta sẽ nói sơ sơ qua trước thôi nhé.
Thế giới cổ đại thì có yếu tố nữ giả nam trang, hiện đại thì ABO.