Xuyên Nhanh: Chủ Tuyến Lại Tan Vỡ Rồi

Chương 23: Tình đơn phương (21)

Sau khi Chu Tử An đi về, Thư Kỳ nằm một chút rồi đứng dậy đi vào nhà tắm, nhìn chính mình trong gương, mỹ nhân tóc đen dài rũ, vài sợi tóc vì nước mắt mà dính vào góc mặt, tóc đen trên nền da trắng, cộng thêm hai gò má không phấn mà đỏ, dù hai mắt sưng lên vì khóc thì dung nhan này cũng có một vẻ đẹp yếu ớt như liễu. Khi nãy do có uống nước giải rượu nên bây giờ cơn say cũng rút bớt đi, chỉ còn chút ê ẩm.

Ngắm nghía bản thân một hồi Thư Kỳ mới dùng nước lạnh rửa mặt, đem gương mặt đỏ ửng nhu mì trở nên trắng bệch vì lạnh. Lại thay quần áo đơn giản trên thân thành váy dài bảo thủ ôm sát cơ thể màu đen, đảm bảo trông mình phải vừa đáng thương vừa yếu đuối, khiến bất kì ai nhìn vào cũng muốn bảo vệ.

Làm xong xuôi tất cả Thư Kỳ nhìn qua đồng hồ treo tường, thấy thời gian chưa tới mới ôm Tiểu Quang lên giường ngủ một giấc, trước khi vào giấc cô có quay sang dặn dò Tiểu Quang:

"Bây giờ chị ngủ một chút để lấy sức cho chuyện tiếp theo, nãy giờ khóc làm chị mệt quá." Thư Kỳ chỉ vào điện thoại được đặt trên tủ đầu giường, nói tiếp: "Nếu Giang ảnh đế có nhắn tin hay gọi tới thì em đánh thức chị nhé."

Tiểu Quang ngoan ngoãn nằm trong lòng Thư Kỳ, nó vui vẻ đáp ứng: [Được ạ! Kỳ Kỳ cứ nghỉ ngơi nha, em sẽ canh điện thoại cho chị.]

"Tiểu Quang thật tốt." Thư Kỳ mỉm cười hôn nhẹ lêи đỉиɦ đầu nó, cô dịu dàng nói rồi nhắm mắt.

Ước chừng một tiếng hơn, đồng hồ điểm gần nửa đêm, tiếng chuông điện thoại êm dịu vang lên, Tiểu Quang chưa kịp gọi Thư Kỳ dậy là cô đã vươn tay cầm lấy điện thoại, ánh mắt minh mẫn không giống như vừa mới ngủ dậy.

Dù đã cầm điện thoại nhưng Thư Kỳ chưa bắt máy vội, cô nhìn qua tên người gọi tới, điều chỉnh trạng thái bản thân một chút, trên gương mặt bình tĩnh bỗng chực trào nước mắt, hai khóe mắt chóp mũi cũng đỏ bừng, nhưng toàn bộ khuôn mặt vẫn trắng nhợt, trông như cô vừa rơi nước mắt suốt vài tiếng đồng hồ.

Cảm thấy trạng thái cơ thể đã thích hợp Thư Kỳ mới ấn nghe máy, đầu dây bên kia liền vang lên thanh âm trầm thấp từ tính của Giang Thời Dịch.

"Tôi gọi em giờ này có phiền hay không?"

"Không phiền ạ, em vẫn còn thức." Thư Kỳ ra vẻ bình thường đáp, nhưng thanh âm của cô càng về sau càng yếu ớt, không thể giấu được sự mệt mỏi: "Tiền bối gọi em có chuyện gì không?"

Mấy âm cuối của Thư Kỳ khàn khàn, còn hơi nghẹn ngào, người tâm tư tinh tế như Giang Thời Dịch vừa nghe liền phát hiện được trạng thái của cô không đúng lắm.

"Em khóc?" Giang Thời Dịch nhíu mày, hắn nhẹ giọng hỏi.

Sau câu hỏi của Giang Thời Dịch là một khoảng không im lặng, hai bên đâu dây chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương. Thư Kỳ im lặng, Giang Thời Dịch cũng không gặng hỏi mà chỉ kiên nhẫn chờ đợi.

Giang Thời Dịch không cần suy nghĩ cũng biết nguyên nhân có thể làm cho Thư Kỳ rơi nước mắt, ngoài tên Chu Tử - ngu ngốc - An còn có thể là ai. Vừa nghĩ tới khả năng này, tâm tình Giang Thời Dịch liền hạ xuống, hắn áp xuống cảm xúc khó chịu này, chờ đợi Thư Kỳ quyết định xem có nên mở lòng cho hắn không.

Nếu cô nguyện ý nói nguyên do, chứng tỏ cô xem hắn là đối tượng đáng tin cậy có thể tâm sự. Như vậy chứng minh nỗ lực bấy lâu nay của hắn không uổng phí.

"Ừm..Nhưng không có chuyện gì đâu, nếu tiền bối không có gì cần nói với em thì em cúp mấy nhé?" Sau khi im lặng một hồi, Thư Kỳ không có cách nào khác đành đáp lại một cách tùy tiện, cô vội muốn dừng cuộc trò chuyện này.

"Đúng là tôi có chuyện muốn nói với em, em có nhớ khi chiều tôi có dặn em đợi tôi không?" Giang Thời Dịch thấy cô muốn chạy trốn liền nói nhanh.

"Có nhớ, thế tiền bối kêu em đợi là có chuyện gì sao?" Thư Kỳ chậm rãi nói.

Bởi vì Giang Thời Dịch đã biết cô vừa khóc xong nên Thư Kỳ cũng không giấu nữa, thanh âm cô khi nói chuyện mang theo giọng mũi, có những âm còn nghẹn ở cổ họng, giống như khóc mà cũng giống như thì thầm vào tai người khác.

"Ngày mai là sinh nhật của em nên tôi muốn chúc mừng sinh nhật em." Giang Thời Dịch nói tới đây, dừng một chút rồi mới nói tiếp: "Tôi tính để quà sinh nhật sang mai mới tặng em, nhưng bây giờ em đang không vui, tôi rất muốn gặp em và đưa nó cho em sớm một chút, hi vọng nó có thể giúp em khuây khỏa phần nào."

Không đợi Thư Kỳ trả lời, Giang Thời Dịch cười khẽ, hắn nhẹ giọng nói tiếp:

"Nếu tôi nói muốn gặp em ngay bây giờ chỉ để đưa quà thì chắc chắn em sẽ không đồng ý. Do vậy nể mặt tình bạn giữa hai chúng ta, và em không thể ngủ được thì hãy cho tôi cơ hội qua đón em đi dạo một vòng cho đỡ bức bối nhé? Tôi không thích nhìn người quen của mình buồn, mà tôi biết khi buồn nếu ở một mình thì sẽ càng buồn hơn, thế nên tôi không thể để em ở một mình được." giọng hắn ở đầu dây bên kia vừa trầm vừa ấm, kèm lời nói quan tâm giữa đêm khuya giống như thần chú an ủi, làm dịu đi trái tim chua xót của Thư Kỳ.

Coi này, thật đúng là một tên lão luyện, một loạt hành động thế này dù là trái tim sắt đá cũng phải tan chảy.

Thư Kỳ nhướn mày cong khóe môi, Giang Thời Dịch đã thành khẩn cầu xin được an ủi cô như vậy, cô từ chối thì ác độc quá có đúng hay không?

"..Được, làm phiền tiền bối rồi." Thư Kỳ suy nghĩ hồi lâu rồi mới đáp.

"Em chờ tôi một chút thôi, tôi qua liền." Giang Thời Dịch dặn dò xong liền vội cúp máy.

Bởi vì muốn xem thử xem có cơ hội mời Thư Kỳ ra ngoài chúc mừng sinh nhật hay không mà hắn vẫn luôn đỗ xe gần căn hộ của cô. Do đó bây giờ chỉ cần vài phút là đã tới nơi, hắn quen cửa quen nẻo một đường đi lên trước căn hộ của cô, ấn chuông cửa.

Rất nhanh Thư Kỳ đã mở cửa, cô vẫn mặc váy dài màu đen, gương mặt tiều tụy nhưng vẫn xinh đẹp, ánh mắt cũng hơi mơ màng vì còn chút say.

Thư Kỳ nhìn Giang Thời Dịch một cái rồi nói: "Mình đi thôi tiền bối."

Giang Thời Dịch hôm nay mặc sơ mi đen, quần dài màu be, trên tay hắn đang vắt một cái áo khoác dạ, ba hàng cúc trên cùng của áo sơ mi bị hắn tháo ra một cách tùy ý. Gương mặt tuấn mỹ, tóc tai được vuốt cẩn thận, trông không giống tiện đường ghé nhà cô lắm mà giống tạo hình này đã được hắn tính toán cẩn thận hơn.

Nhìn Thư Kỳ đóng cửa nhưng vẫn không cầm theo áo khoác, Giang Thời Dịch cau mày, hắn có chút trách cứ: "Ra ngoài đêm khuya em phải nhớ cầm theo áo khoác chứ."

Nói xong Giang Thời Dịch liền đem áo khoác dạ trên tay choàng qua vai Thư Kỳ, kích cỡ áo khoác rất to nên bao trùm cả cơ thể cô.

"Em có mặc áo tay dài mà." Thư Kỳ mơ mơ màng màng đáp.

Cô giơ cánh tay có mặc đầm dài tay cho Giang Thời Dịch, biểu cảm trên mặt hiếm khi trẻ con.

Giang Thời Dịch thở dài thuận theo: "Được rồi, em có ăn mặc cẩn thận. Là do tôi khó tính khó ở không muốn em chịu lạnh."

Hắn có thể xác định trăm phần trăm Thư Kỳ vẫn còn say, chẳng qua hắn rất tò mò không biết khi tỉnh cô có nhớ gì không.

"Vậy chúng ta đi nhé?" Giang Thời Dịch cười dịu dàng hỏi, sau đó hắn đưa tay ra chờ đợi Thư Kỳ.

"Ừm!"

Thư Kỳ không chút nghĩ ngợi cầm lấy bàn tay đang đưa ra đợi của Giang Thời Dịch, hắn cũng nhẹ nắm lại dắt cô đi. Cảm giác thỏa mãn mà Giang Thời Dịch vẫn luôn hằng mong mỏi giờ phút này chiếm lĩnh giác quan của hắn, chính là cảm giác này, cảm giác có được thứ mình khao khát, cảm giác ánh nhìn toàn tâm toàn ý của một người nhìn chăm chú về mình.

Nhất thời hắn tưởng như hắn đã bắt được cơn gió mùa hè nhẹ nhàng mà hắn đã từng khao khát ngày tháng sáu.

"Em muốn đi đâu? Tôi dẫn em đi" Giang Thời Dịch cười hỏi Thư Kỳ, cái nắm tay giữa hai người không biết từ lúc nào đã trở nên chặt hơn.

"Em..em muốn uống rượu." Thư Kỳ chau mày khó khăn suy nghĩ, nghĩ nửa ngày mới nghẹn ra được câu nói, cô nhìn Giang Thời Dịch với vẻ đáng thương: "Em buồn lắm, mà khi say thì em sẽ không buồn nữa."

"Được, em muốn là được." Giang Thời Dịch xoa đầu Thư Kỳ, xúc cảm mềm mượt dưới tay xoa dịu đi tâm tình biến kém đi của hắn.

Giang Thời Dịch nói được làm được, hắn mang Thư Kỳ tới một quán rượu quen thuộc của mình, gọi phòng riêng rồi đem Thư Kỳ ngoan ngoãn vào đấy. Trong suốt quá trình ấy hắn đều đem Thư Kỳ che chắn cẩn thận, đảm bảo dù có phóng viên chụp hình cũng chỉ có thể nhận ra Giang ảnh đế tiếng tăm lừng lẫy chứ không thể tra ra được Thư Kỳ là ai.

Sau đó lại tự mình gọi cho Thư Kỳ mấy loại rượu có hương vị dễ uống, cô muốn say nên hắn cũng mang thêm mấy loại có số độ khá cao.

Cô muốn gì hắn cũng sẽ cố thỏa mãn cô, cô say hắn sẽ mang cô về an toàn.

Thư Kỳ từ đầu tới cuối chỉ nhìn chằm chằm Giang Thời Dịch, hắn bảo cô làm gì cô liền làm cái đấy, hắn đưa cô loại rượu nào cô liền uống loại đó. Chỉ tới khi cô bắt đầu say tới mơ hồ mới cúi đầu nhìn chằm chằm lên đầu gối, lặng im rơi nước mắt.

Giang Thời Dịch vẫn luôn trông chừng cô, thấy cô khóc hắn liền nâng mặt cô lên, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô đã đầm đìa nước mắt, trái tim cũng bị nhéo một cái, thầm chửi sao tên ngu ngốc kia có thể để cô khóc như vậy, còn có thể vui vẻ bỏ mặc cô một mình.

Chu Tử An bị Giang Thời Dịch mắng cho ngập đầu thì đang hí hửng suy nghĩ ngày mai sẽ tỏ tình với Thư Kỳ như thế nào, không biết nước giải rượu có giúp cô ngủ ngon hơn không.

"H..Hức..hức..hu..Em tệ lắm sao? Tại sao..hức..Tử An lại từ chối em lần nữa? Dù em đã dốc hết ruột gan bày tỏ với cậu ấy..Em không biết nữa..em không muốn yêu cậu ấy nữa." Thư Kỳ nức nở, cô bị ép nhìn về phía Giang Thời Dịch, nhưng tầm mắt của cô đã bị nước mắt làm mờ.

Giang Thời Dịch im lặng nhìn Thư Kỳ, hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vòng tay qua vai Thư Kỳ đem cô kéo vào lòng, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng cô.

"Em nên làm..làm sao bây giờ? Em sợ..sợ bị từ chối lần nữa..đây là lần thứ hai cậu ấy bỏ rơi em rồi. Cậu ấy..cậu ấy nói em đợi ngày mai...nhưng em không muốn đợi cậu ấy nữa." Thư Kỳ nép mình vào vai Giang Thời Dịch: "Em không còn dũng khí yêu cậu ấy...tiền bối nói đi em nên làm gì bây giờ?"

Giang Thời Dịch đã hiểu đại khái chuyện xảy ra, Thư Kỳ say rượu tỏ tình với Chu Tử An, nhưng cậu ta không đáp ứng lời tỏ tình liền mà muốn đợi ngày mai mới nói chuyện nghiêm túc về mối quan hệ. Thư Kỳ bị từ chối thì không suy nghĩ được gì nữa, đau đớn muốn từ bỏ.

Với tính cách của Thư Kỳ, chuyện tỏ tình ngày hôm nay cô ấy đã phải gom góp dũng khí bao nhiêu năm để nói ra, bây giờ lại bị từ chối, lòng tự trọng của cô ấy bị tổn thương nghiêm trọng. Dù còn yêu Chu Tử An, Thư Kỳ cũng không muốn cầu xin tình cảm từ cậu ta một cách hèn mọn nữa.

Mà Thư Kỳ yêu ai thì yêu đến cố chấp, mà đã không muốn yêu ai cũng cố đến cố chấp.

Chuyện này...

Thật đúng là tốt mà.

Khóe môi không thể khống chế được mà cong lên, Giang Thời Dịch xốc người đem Thư Kỳ ấn chặt vào trong lòng, hắn khẽ an ủi: "Em tốt lắm, chỉ có cậu ta mới có mắt như mù thôi."

Đoạn Giang Thời Dịch trầm giọng dụ dỗ: "Nếu em không muốn yêu cậu ta nữa, thì em có thể thử yêu người khác, một người nào đó rất yêu em như em yêu cậu ta vậy. Không phải cách tốt nhất để quên một người là thử yêu người khác sao?"

"Nhưng..nhưng mà..như vậy không hay lắm? Không công bằng với người ta.." Thư Kỳ mơ màng bị dẫn vào cuộc nói chuyện của Giang Thời Dịch.

"Nếu người đó nguyện ý thì có gì không tốt đúng không?" Giang Thời Dịch mỉm cười nói.

Thanh âm hắn như đang muốn dụ dỗ con mồi đi vào bẫy mà hắn đã chuẩn bị.

"Cũng có lý..." Thư Kỳ nói một cách mơ hồ, không biết là cô có nghe hiểu được gì hay không.