Đã một tuần trôi qua kể từ đêm mà Chu Tử An say khướt với Thư Kỳ, cậu vẫn cư xử bình thường với cô như chưa có gì xảy ra trong đêm hôm đó nên Thư Kỳ cũng thuận theo cậu.
Trong một tuần này cuộc sống của cả hai đã có những bước ngoặt lớn, Chu Tử An thì bay sang thành phố A để tiếp tục chương trình học thạc sĩ của cậu, Thư Kỳ thì cùng cô Bạch gặp mặt đạo diễn Dương để trao đổi về kế hoạch quay phim cũng như thương lượng cát xê.
Bởi vì Thư Kỳ là nghệ sĩ múa nên cô cũng không rành về mức thù lao đóng phim trong ngành, ban đầu cô còn nghĩ rằng vị đạo diễn trông có vẻ khó tính này sẽ hố cô một phen, nhưng bất ngờ là đạo diễn Dương đã đề nghị một mức thù lao khá cao so với kỳ vọng của Thư Kỳ nên cô cũng rất vui vẻ ký hợp đồng với đạo diễn Dương.
Hôm nay là ngày đoàn làm phim chính thức khai máy, bởi vì phim Nhất Thống Thiên Hạ này là một bộ phim về đề tài tranh đoạt trong trốn cung đình nên hiển nhiên phim trường phải là nơi có bối cảnh cổ trang. Vậy nên đoàn làm phim sẽ tiến hành sản xuất ở phim trường Hải Sơn ở thành phố Y cách thành phố X cô đang sinh sống ba giờ bay.
Mặc dù vai diễn của Thư Kỳ có suất diễn không nhiều nên cô cũng không cần xuất hiện sớm, nhưng cô vốn là người mới nên cũng muốn có mặt sớm để làm quen với môi trường mới. Vậy nên Thư Kỳ nhắn cho đạo diễn Dương báo tin rồi bắt tay vào soạn đồ cho chuyến đi.
Thành phố Y nằm ở phía Bắc cộng với hiện tại đang là cuối thu nên thời tiết có chút lạnh, Thư Kỳ vốn dĩ muốn soạn áo ấm nhiều một chút, nhưng nhìn tủ đồ chỉ toàn trang phục mùa hè của mình thì thở dài. Thành phố X nằm ở phía nam nên dù bây giờ có là cuối thu thì cũng rất ấm áp dễ chịu, vậy nên cô cũng không có nhiều trang phục giữ ấm trong tủ cho lắm.
Vé máy bay cũng đã đặt rồi, chỉ còn 6 tiếng nữa là tới giờ bay nên bây giờ đi mua thêm cũng không còn kịp nữa. Thư Kỳ đành gấp tất cả đồ dày nhất có thể của mình vào vali, thầm nghĩ tới thành phố Y thì cô sẽ mua bổ sung thêm.
Soạn xong xuôi hết tất cả đồ cần thiết thì cũng tới giờ phải tới sân bay, Thư Kỳ kéo vali đồ của mình đi, bắt taxi rồi di chuyển đến sân bay. Trong lúc ngồi trên xe thì cô gọi cho cô Bạch báo rằng mình chuẩn bị bay tới thành phố Y, nghe bà dặn dò một chút rồi mới cười cười tắt máy. Tiếp theo cô lại gọi cho Chu Tử An:
"Tử An, tớ đang trên đường di chuyển tới sân bay đấy" âm thanh Thư Kỳ mềm nhẹ, truyền qua điện thoại đến tai Chu Tử An lại có chút ý vị như đang làm nũng.
"Tới nơi thì cậu nhớ báo cho tớ một tiếng, lúc quay phim có ai bắt nạt thì cậu cũng đừng sợ, cứ mách cho tớ, tớ sẽ dạy dỗ người đó cho cậu." Chu Tử An đang ngồi ở căn tin trường để ăn cơm trưa, nghe giọng nói mềm mại của Thư Kỳ thì cậu cũng mỉm cười đáp, nụ cười và ánh mắt cũng ẩn hiện nét chiều chuồng mà cậu cũng không phát hiện ra.
Chu Tử An hôm nay mặc áo sơ mi trắng phối với quần dài màu be, ăn vận thì đơn giản nhưng thân hình cậu vốn cao gầy cân đối nên dù quần áo có nhàm chán cũng có ý vị, gương mặt tuấn tú cộng với khí chất thong thả tự tin, đôi mắt màu nâu nhạt to tròn sáng ngời.
Chu Tử An vừa đẹp vừa thu hút, vừa mới nhập học đã thu hút không ít sự chú ý, ngày đầu tiên thì cả khoa đều đã biết tới đại danh của Chu mỹ nam, lúc này cậu vừa nghe điện thoại vừa cười ôn nhu tới vậy, mấy cô nàng xung quanh không muốn chú ý tới cậu cũng khó. Mọi người xung quanh thầm suy đoán Chu mỹ nam đang nói chuyện với người yêu, chứ nói chuyện với bạn bè bình thường thì không thể nào lộ ra vẻ mặt như thế này được.
Mấy cô gái ái mộ Chu Tử An vừa hâm mộ lại vừa ghen tị với người bên kia điện thoại của cậu.
Còn người đang được chú ý như Chu Tử An thì một chút cũng không quan tâm tới mọi người suy nghĩ gì, lúc này cậu chỉ lo lắng Thư Kỳ một mình ở đoàn làm phim có ổn không, liệu có ai không có mắt bắt nạt Thư Kỳ không.
Đến cậu còn không nỡ lớn tiếng với cô dù chỉ là một chút, vừa nghĩ tới có ai bắt nạt cô là cậu liền cảm thấy bực bội vô cùng, chỉ hận không thể bay tới bên cô ngay lập tức.
Còn Thư Kỳ ở đầu dây bên kia thì lại phì cười đáp: "cô Bạch nói đoàn làm phim của đạo diễn Dương rất hài hòa, chưa từng có scandal nào hết nên cậu đừng lo. Lỡ không may có ai gây sự với tớ thì tớ sẽ nói cậu liền mà, còn cậu cũng phải tập trung cho việc học của mình cho tốt, đừng có rớt học phần rồi mè nheo với tớ đấy"
Chu Tử An hừ một tiếng: "Tớ thông minh tuyệt đỉnh nên sao có thể rớt môn được, thôi không nói nữa, cậu di chuyển cẩn thận đấy. Đáp tới nơi thì phải báo bình an cho tớ, có chuyện gì cũng phải liên lạc liền nhớ chưa?"
Nói tới cuối thì giọng cậu mềm xuống, thanh tuyến của Chu Tử An vốn dĩ trong trẻo, lúc này lại có chút trầm ấm khác hẳn với thường ngày, mơ hồ mang theo dáng vẻ quan tâm vượt mức bạn bè.
Thư Kỳ đáp ứng với Chu Tử An, vừa tắt máy là taxi liền tới sân bay. Cô liền kéo theo vali của mình lên máy bay, Tiểu Quang thì bám trên vai cô.
Lúc máy bay đáp xuống là đã giữa chiều, Thư Kỳ bắt xe tới khách sạn mà đoàn làm phim đã bao trọn để làm nơi nghỉ ngơi cho diễn viên và nhân viên đoàn phim. Lúc này cô nhắn tin báo bình an cho cô Bạch và Chu Tử An, có lẽ lúc này Chu Tử An đang trong tiết học nên cũng chỉ xem tin nhắn cô chứ không trả lời.
Nhiệt độ của thành phố Y quả nhiên thấp hơn thành phố X nhiều, dù là ban ngày nhưng gió khá lớn còn mang theo từng cơn rét buốt. Cơ thể Thư Kỳ khỏe mạnh nhưng vì sinh ra và lớn lên ở nơi có khí hậu ấm áp nên cô chịu lạnh không tốt lắm, lúc này dù đã khoác áo khoác dài dày nhưng cô vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Rất nhanh xe đã chở Thư Kỳ tới khách sạn, cô đi vào làm thủ tục nhận phòng, không biết có phải vì đạo diễn Dương tìm người diễn vai Uyển Nương vất vả quá hay không mà ông đặc biệt sắp xếp cho cô ở cùng tầng với nam nữ chính và nam nữ phụ số 1 dù Thư Kỳ chỉ diễn vai nữ phụ số 3.
Thư Kỳ hoàn toàn không biết vai diễn của mình đã được thăng cấp từ nữ phụ số 3 lên nữ phụ số 2, biên kịch Ngô Tiểu Niệm đã cải biên lại vai diễn này, nhưng vì chưa được gặp mặt Thư Kỳ nên trong lúc sửa đổi thì cô gặp phải bế tắc chưa biết sửa sao. Ngô Tiểu Niệm nghĩ phải gặp chính chủ thì mới có cảm hứng hoàn thiện nên cả cô và đạo diễn Dương vẫn chưa công bố việc chỉnh sửa này.
Phòng của Thư Kỳ nằm ở vị trí thứ hai tính từ góc ra, đây là phòng đơn được trang hoàng lịch sự mà ấm cúng. Thư Kỳ có chút tò mò nhìn qua phòng bên cạnh nằm trong góc cùng, nhìn sơ qua diện tích bên ngoài cũng có thể thấy đó là một trong hai căn phòng lớn nhất của tầng, tất nhiên người ở trong đó phải là nam hoặc nữ chính của phim, nhưng bởi vì lúc này tất cả mọi người trong đoàn đều đang ở phim trường nên cô cũng không biết hàng xóm có phải là nam chính không.
Thư Kỳ cười nghĩ không biết mình có vận khí tốt được ở cạnh mục tiêu công lược không, nhưng rất nhanh cô đã vứt suy nghĩ đó ra khỏi đầu, cô nhìn qua phòng mình một lượt rồi bắt đầu soạn đồ ra sắp xếp.
Bình thường Thư Kỳ đi diễn cũng chỉ một tháng là cùng, nhưng quay phim thì nghe bảo lâu hơn nhiều, có thể kéo dài từ nửa năm tới một năm. Không biết phải quay phim trong bao lâu nên cô cũng không chuẩn bị đồ nhiều lắm, qua đây thấy thiếu gì thì mua bổ sung thêm cũng không muộn.
[Kỳ Kỳ có kế hoạch công lược nam chính công chưa nha?] Tiểu Quang nằm dài trên giường nhìn Thư Kỳ chỉ lo soạn đồ, ký chủ nhà nó nhìn thì ôn nhu dễ nói chuyện, kỳ thật miệng kín như bưng, nó cũng không biết ký chủ nhà nó muốn làm gì nữa.
Người khác mà có nhiệm vụ công lược thì toàn lo trước lo sau lên kế hoạch tiếp cận mục tiêu, Thư Kỳ thì cứ như đi nghỉ dưỡng vậy, chẳng biết tiếp theo cô sẽ làm gì, lại còn thản nhiên chậm rãi nữa, chẳng sợ mục tiêu chạy đi đâu mất.
Thư Kỳ nhướn mi nhìn Tiểu Quang một cái, cô thở dài bóp tai mèo mềm mại của nó một cái: "Em gấp cái gì? Mục tiêu sắp tới phải xuất hiện trước mắt chị ít nhất là nửa năm, không sợ không có cơ hội tiếp cận.”
Tiểu Quang chỉ là một hệ thống mới sinh ra không bao lâu, dù trong hệ thống dữ liệu của nó có nhiều thông tin thế nào đi chăng nữa thì nó cũng vẫn còn nhiều thứ phải học tập, cộng thêm Tiểu Quang là một đứa nhóc ngây thơ ham học nên rất muốn biết Thư Kỳ nghĩ gì, do đó nó hay hỏi những câu hỏi rất ấu trĩ. Thư Kỳ cũng không ghét bỏ mà rất có kiên nhẫn trả lời, cô thầm nghĩ ngoan ngoãn thế này mới tốt, cô rất thích.
Sau khi soạn xong đồ, Thư Kỳ nhìn thoáng qua giờ trên điện thoại, cô coi lại chủ tuyến thì thấy quá trình quay phim kéo dài tận một năm dù phải quay từ sáng tới tối. Do đây là một bộ phim có bối cảnh lớn, kinh phí chế tác và độ tỉ mỉ cao nhưng các nhà đầu tư lại yêu cầu phải sản xuất và công chiếu trong vòng một năm rưỡi dù kế hoạch là quay trong hai năm nên đoàn làm phim cũng phải đẩy nhanh tiến độ quay phim, tăng ca là điều bình thường, hầu như ngày nào cũng phải quay tới tối muộn.
Bây giờ mới vừa chiều tối, các cảnh diễn buổi đêm có rất nhiều nên hiển nhiên là đoàn phim vẫn đang hoạt động. Thư Kỳ nghĩ ngợi một chút rồi quyết định thay đồ rồi tới phim trường.
Phim trường Hải Sơn cách khách sạn chỉ có một cây số nên Thư Kỳ cũng không vội vã, cô chậm rãi đi bộ tới phim trường, trên đường đi thì ghé vào tiệm cà phê mua một ly cà phê nóng, vừa đi vừa uống.
Cảnh sắc của vùng phía Bắc rất khác với phía Nam nên Thư Kỳ cũng thích thú ngắm nhìn, thấy phong cảnh khúc nào đẹp liền chụp lại gửi cho Chu Tử Nam và Lý Ngọc Anh. Mấy nay cô vẫn hay nói chuyện với Lý Ngọc Anh nên cô ấy đã trờ thành bạn thân của cô, mặc dù không thân bằng Chu Tử An nhưng cũng đã tới trình độ không giấu giếm nhau gì nữa hết.
Rất nhanh phim trường đã xuất hiện trong tầm mắt của Thư Kỳ, phim trường tọa lạc ngay dưới chân núi Hải Sơn nên mới được gọi là phim trường Hải Sơn. Phim trường này có thể được chọn để quay Nhất Thống Thiên Hạ cũng có lí do, nhìn từ xa đã thấy thành trì, cung điện được xây dựng vô cùng chân thật, nguy nga mà tráng lệ. Lúc này do đang được sử dụng nên đèn đóm sáng trưng, đèn l*иg đỏ thắp sáng bay phấp phới tạo thành khung cảnh cổ kính tách biệt với khung cảnh thành thị phía sau lưng cô.
Thư Kỳ đeo thẻ xác nhận thân phận do đạo diễn Dương cung cấp trước đó nên bảo vệ không làm khó cô mà cho cô vào ngay lập tức. Vừa vào phim trường Thư Kỳ liền thấy nhân viên đoàn phim mặc đồng phục màu đen bận rộn đi lại khắp nơi, phía trước có một đám đông tụ tập bên cạnh con hẻm.
Đạo diễn Dương ngồi trên ghế trước màn hình lớn chiếu 8 màn hình nhỏ đang quay diễn viên, Thư Kỳ chỉ an tĩnh nhìn chứ không tiến lên quấy rầy. Có mấy nhân viên đi ngang tò mò nhìn cô một cái thì cô liền mỉm cười gật đầu chào hỏi họ, bọn họ thấy dây đeo của cô cũng biết cô là diễn viên trong đoàn nên cũng thiện chí cười đáp lại.
Lúc này tổ quay phim đang quay cảnh nam chính cứu được nữ chính nữ giả nam trang bị mấy tên vô lại làm phiền. Nam chính trong phim là An vương đương triều do Giang Thời Dịch đóng, nữ chính là thứ nữ của phủ Thừa tướng do diễn viên phái thực lực Tần Lam đóng.
Tần Lam cũng là nhờ vai diễn này mà một đường nhận được cúp Ảnh hậu, còn Giang Thời Dịch cũng nhận được thêm cúp thưởng, góp phần đánh bóng cho tên tuổi của hắn.
Giang Thời Dịch trong vai An vương có tạo hình khá đẹp, ngoại hình của hắn vốn đã tuấn tú phong độ, bây giờ mặc lên trường bào bằng gấm đen, đai ngọc quấn quanh vòng eo rắn chắc, thân cao tráng kiện, gương mặt tuấn mỹ, khí chất anh tuấn tiêu sái, tư thái khí vũ hiên ngang, không hổ là người mang mệnh đế vương.
Tần Lam diễn vai Liễu Như Yên đang nữ giả nam trang, môi hồng mặt trắng, mặc một bộ thường phục xanh nhạt, mặt mày như họa. Lúc này Liễu Như Yên căm tức nhìn An vương không đúng đắn trêu ghẹo mình, đôi con ngươi ngập nước lúng liếng, nhìn qua liền biết là nữ tử khiến cho An vương nảy sinh hứng thú.
Hai người đều là diễn viên thực lực nên cảnh quay này quay một lần là qua, đạo diễn Dương hô dừng một cái là Giang Thời Dịch và Tần Lam liền thoát vai.
Thư Kỳ đang nhìn chăm chú vào cảnh quay, bởi vì chưa kịp phản ứng nên khi Giang Thời Dịch quay qua liền thấy một mỹ nhân thanh tú dễ nhìn mặc một chiếc áo khoác lông dày, áo khoác dày tới độ gương mặt tròn của của cô lọt thỏm vào bên trong lớp lông, giống như một con hamster lọt trong miếng bông dày vậy, dù nhìn từ xa vẫn có thể thấy được đôi mắt mèo của cô đang nhìn chằm chằm vào mình.
Không phải là mỹ nhân đẹp nhất nhưng khí chất cô mềm mại yên tĩnh, khi tầm mắt hai người chạm nhau thì Thư Kỳ giật mình lúng túng cười một cái thẹn thùng vì nghĩ mình thất lễ quá, gương mặt vì lạnh mà trắng bệch nhưng cái mũi đỏ bừng của cô khiến cho nụ cười của cô đặc biệt ngọt ngào kiều tiếu, đặc biệt là đôi mắt xếch đen tuyền trong veo, khi cười giống như vầng trăng nổi bật trong đêm đen, khiến cho con người ta vô thức phải ngắm nhìn.
Giang Thời Dịch thấy cô cười một cái ngại ngùng rồi vội vàng quay mặt đi, hắn nhìn thoáng qua dây đeo của cô rồi nghĩ thầm diễn viên mới nào đây nhỉ, vừa sạch sẽ vừa thuần khiết, nhìn thoáng qua là không thể quên được.
Tần Lam thấy Giang Thời Dịch nhìn chăm chú vào chỗ nào đấy thì cũng nhìn theo, cô không thấy có gì lạ thì nhẹ giọng hỏi: "Có gì hay mà anh nhìn chăm chú thế tiền bối?"
"Không có gì" Giang Thời Dịch dời mắt rũ mi nhìn Tần Lam cười ngọt ngào với mình.
Cũng được nhưng không ngọt bằng nụ cười thoáng qua khi nãy.
-------------------------------------------
-Hậu trường-
Giang Thời Dịch: Vừa ngọt vừa mềm, thật muốn cắn cho một ngụm.
Chu Tử An: [xù lông!!!!!]